Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Vỹ » Hoang vu (1962)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 07/11/2019 04:09
Chiều quạnh quẽ ngồi trên lưng núi,
Lánh xa đời gió bụi phù hư,
Suối đồi vi vút hơi thu,
Bao la mây nước mịt mù đìu hiu.
Buồn man mác, nằm thiu thiu ngủ,
Dưới bóng cây buông rũ lá vàng,
Chập chờn trong giấc mơ màng,
Du dương xao xuyến, khúc đàn thông reo.
Bỗng, văng vẳng tiếng kêu, tiếng khóc,
Những u buồn tang tóc, bi ai,
Rì rầm trong gió, trong mây,
Nỉ non vang khắp trần ai ta bà,
Mạch máu chảy chan hoà mạch đất,
Ngật tử thi chồng chất chân trời,
Lập loà như lũ ma trơi
Những luồng lửa đỏ cháy thui địa cầu.
Chìm nhân loại trong bầu máu nóng.
Lò cừ đun những đống xương khô,
Đầu lâu không mả không mồ,
Xác người xác thú núi gò ngổn ngang.
Đại bác nổ lừng vang trái đất,
Khói lửa tràn mù mịt Đông Tây,
Đạn vèo, tóc rụng, đầu bay;
Máu phun lên nhuộm rừng mây đỏ lòm.
Trận Đại chiến cuối cùng bùng nổ,
Trên năm châu ngọn gió điên cuồng,
Lên men, say máu anh hùng,
Đua nhau chém giết, mổ lòng, ăn gan.
Muôn triệu cảnh khóc than thảm thiết,
Muôn triệu người rên siết đau thương,
Thây nằm chật các nẻo đường,
Hồn bay vất vưởng sa trường máu tanh.
Cuộc tàn sát hung hăng gớm ghiếc,
Trẻ, già, côi, chém giết không tha,
Say mèm như tiệc đám ma.
Tiếng kèn vang những bài ca hãi hùng.
*
Bỗng sấm sét đùng đùng ghê dữ,
Trăn nghìn bom nguyên tử nổ rơi,
Tửng chừng mặt đất nứt đôi,
Vòm mây tan vỡ, biển sôi, sóng trào.
Trận dông tố ào ào nổi dậy,
Quét tan hoang như giẫy cõi trần,
Người người ngã chết hết dần,
Lâu đài thành quách tan tành ra tro.
Những tàu bay, tàu bò, tàu lặn,
Những gươm đao súng đạn giết người,
Rớt chìm trong đáy bể khơi
Muôn muôn triệu xác nổi trôi dật dờ.
Hình như thể loài người chết cả?
Khắp bao la đầy mả mồ hoang!
Tưởng như trong cảnh điêu tàn,
Hai người sống sót là nàng với ta…
Phải chăng một giấc mơ hoa?
Trong mơ chỉ thấy còn ta với Nàng…
Trời quang đãng, bóng vàng ngả xế,
Mặt địa cầu hoang phế cô liêu.
Thoáng nghe vài tiếng chim kêu,
Trong mây, trong gió, đìu hiu lạnh lùng.
Bao la thẳm, một vùng lặng lẽ,
Phố phường hoang, tường bể ngói rơi,
Không trông thấy bóng một người,
Mênh mông quạnh quẽ trên trời dưới ta.
Giữa hoàn vũ, tha ma tử địa,
Nhìn chung quanh vắng vẻ buồn tênh,
Nàng, tôi, hai bóng kề bên,
Nắm tay đủng đỉnh đi trên địa cầu.
Bước sợ hãi trong bầu nắng gắt,
Lắng tai nghe quả đất vần xoay,
Êm êm, dìu dịu say say,
Vô biên, thăm thẳm, trời mây xanh lồng.
Cồn núi vẫn trùng trùng điệp điệp,
Suối, ao, hồ, rộn rịp sóng reo,
Hơi thu thổi lá bay vèo,
Ngổn ngang xác chết, như bèo, trôi sông,
Trôi chìm hết ra dòng sóng bể,
Gió lùa đi, không để xác ai
Còn đâu dấu vết loài người?
Nghe đâu tiếng khóc, tiếng cười, tiếng kêu…?
Trong vắng lặng trời chiều bát ngát,
Nàng và tôi ngơ ngác dắt nhau,
Đi… nhưng nào biết đi đâu?
Chung quanh núi thẳm, sông sâu, đất bằng…
Bỗng thấp thoáng từ đằng xa tới,
Một cụ già bạc phới đầu râu,
Tay già chống chiếc gậy lau,
Áo xanh phất phới gợn màu xanh mây,
*
Nàng và tôi chấp tay chào hỏi:
- Lạy cụ già, thưa cụ là ai,
Cụ cười: - Ta xuống trần ai?
Đổi lại mặt đất và thay giống người.
Ta đã sắp cõi đời xán lạn,
Ơn sinh thành muôn vạn triệu niên,
Tạo nhân, lập địa, khai thiên,
Gây ra giống thú, giống chim, giống người.
Riêng nhân loại tuyệt vời trí óc,
Còn chim muông ngu ngốc mê si,
Chỉ người mới có lương tri,
Có lòng để cảm để suy cuộc đời.
Nhưng đa số loài người hư hỏng,
Dùng tâm linh, trí dõng giết nhau,
Muôn ngàn kiếp trước, kiếp sau,
Không tu được đức không trau được tình.
Ta chỉ thấy chiến tranh tàn sát,
Người giết người khao khát máu tanh.
Tham tàn, ích kỷ, kiêu căng,
Giành nhau chỉ biết miếng ăn miếng mồi.
Càng tiến bộ càng đồi bại lắm,
Càng văn minh, càng đắm truy hoan.
Càng thêm vật chất huy hoàng,
Tinh thần truy lạc, điếm đàng hơn xưa.
Ghét xã hội loài người mục nát,
Mặt đất đầy tội ác xấu xa,
Lòng người hèn nhát thối tha,
Một luồng ám khí trộn pha dương trần.
Nên ta quét tan tành cõi tục,
Xoay lại chiều cây trục hành tinh,
Cho muôn triệu ức sinh linh,
Diệt vong trong cảnh u minh tận cùng.
Để dứt hẳn điên cuồng loạn đả,
Ta tung làn Phóng xạ đánh tan,
Cho tiêu, cho diệt, cho tàn,
Cho bi thảm kịch hạ màn kết chung.
Ta lập lại một vùng đất mới,
Cho loài người khác với loài xưa,
Đổi thay hẳn tấn tuồng đời,
Chỉ còn trong sạch, sáng ngời, vinh quang.
Giống dân mới được toàn hạnh phúc,
Không miệt mài lục đục giết nhau,
Gió vàng không hái đầu lâu,
Đất vàng không lấp mồ sâu thịt người.
Dân không bị một đời tôi mọi,
Không còn đâu tù tội xích xiềng,
Hoà bình, Hạnh phúc liên miên,
Tự do, Bác ái thành tiên trên đời.
*
Ông cụ nói rồi cười ha hả,
Tôi bèn thưa vội vã mấy câu:
- Cụ ơi, Dân Việt còn đâu?
Dân tôi mặt mũi mày râu Tiên Rồng
Dân ta vẫn anh hùng chí khí,
Giữ tinh thần đạo lý nêu cao.
Dù nguy dù biến thế nào,
Nghìn năm nô lệ chí cao vẫn còn.
Dân ta đã tận cùng đau khổ,
Cụ không thương sao nỡ giết a?
Cụ cười: - Con chớ lo xa!
Đất Việt còn đó, Dân ta vẫn còn!
Là giòng dõi Lạc Hồng thuở trước,
Trải nhiều phen mất nước nguy nan
Mấy lần điên đảo giang san,
Giống nòi điêu đứng dân gian khốn cùng.
Bao thế hệ anh hùng tử trận,
Chôn bấy nhiêu uất hận non sông,
Thương cho con cháu Tiên Rồng!
Bị lâm số kiếp vào vòng lao lung!
Nhưng ta đã tháo tung xiềng xích,
Kẻ hại dân, ta giết không còn,
Kìa sông, kìa núi, kìa cồn,
Đất ta còn đó, còn hồn linh thiêng.
Trên thế giới còn riêng giống Việt,
Ta còn cho sống miết muôn năm,
Dân ta kể triệu hăm lăm,
Ta tiêu diệt bớt, còn năm vạn người.
Ta quét sạch những loài ô trược,
Kẻ buôn dân, bán nước, bán trời,
Còn năm vạn sống trên đời,
Sẽ gây giống mới loài người tương lai,
Cho tản mác Đông Tây Nam Bắc,
Giống Rồng Tiên gieo rắc đó đây,
Cho đời tái tạo sau này,
Năm châu đông đúc một loài Dân ta.
Nào đàn ông, đàn bà, con trẻ,
Bóng Dân ta vui vẻ khắp nơi.
Hoà bình hạnh phúc đời đời,
Sống trên hoàn vũ giống người tự do.
Loài người mới ăn no mặc ấm,
Hết tham tàn, xâm lấn, giết nhau,
Thiên đàng cực lạc năm châu,
Muôn muôn thế hệ về sau thanh bình.
Cụ nói xong thình lình biến mất.
Nàng và tôi bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng trời đổ trận mưa ngâu,
Nàng, tôi, hoá cặp bồ câu trắng toàn.
Tôi chắp cánh cùng nàng bay miết,
Trên non xanh nước biếc nghìn trùng.
Bay về đến cửa Thiên cung,
Có cô Tiên đẹp, mắt nhung, đón mừng.
Tự kiếp ấy, chín từng xanh thẳm,
Nàng và tôi, say đắm yêu nhau,
Muôn năm chẳng thấy bạc đầu,
Muôn năm tình chẳng hương màu bạc phai.
Gió ngào ngạt, vườn trời tươi nở,
Muôn Hoa Sao rực rỡ muôn màu,
Nàng, tôi âu yếm nhìn nhau,
Ấp trong ổ mộng mấy câu thơ tình.
Tiếng sấm nổ tan tành giấc mộng!
Bừng mắt, ôi! dưới bóng thông reo,
Một mình ta vẫn nằm queo,
Quanh mình lá rụng, gió veo, bụi mờ.
Ngồi buồn chép lại giấc mơ…