Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Sĩ Đại
Đăng bởi hảo liễu vào 06/02/2015 17:49
Bài thơ này anh viết gửi cho mây
Mây theo gió đến miền xa thẳm ấy
Nếu đến được cùng em thơ sẽ nói
Đây lòng anh canh cánh ở bên trời
Anh yêu em ngày ấy đôi mươi
Hay mười sáu, bây giờ anh chẳng nhớ
Anh chỉ biết khi trong lòng hoa nở
Thì bên ngoài đâu cũng ngát mùi hương
Em nhớ không ngày ấy những con đường
Trăng như thể vì hai ta để sáng
Trời như thể vì hai ta để rộng
Tiếng cuộc đời đâu cũng tiếng tình yêu!
Viết cho em khi nắng xế sang chiều
Khi cỏ ngợp con đường, khi vầng trăng đã lặn
Anh nói nhớ, nói thương chẳng còn ai để nhận
Bài thơ này anh viết gửi cho mây!
Và thơ này anh cũng gửi cho ai
Đang có một tình yêu như chúng mình thuở trước
Rằng được sống vì nhau đó là điều vô giá nhất
Rằng mỗi dòng sông không thể tắm hai lần...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Dã Tràng Cát ngày 12/06/2015 23:32
Anh yêu ơi,
Thơ anh gởi biết mấy vầng mây tranh nhận
Mà hôm nay mây vẫn giữ cho mình
Em vẫn nhớ thơ anh hồn lai láng
Giấc yêu xưa em ngủ đến bây chừ!
Anh yêu dấu đó là khi em mười sáu
Đêm ngắm trời anh đã đón mắt em
Anh luống cuống bên cổng nhà em đó
Sợ trăng hờn em chẳng dám ngó ra
Em nhớ chứ trăng đêm đó buồn bã
Mải ngắm em anh có thiết trăng đâu
Để bi chừ em phải dỗ trăng đêm
Trên này cao anh thấy em xoã lòng?
Cứ viết đi anh khi mây cười khúch khích
Em biết ngay anh đang viết điều gì!
Đừng thế chứ em trong anh vẫn nhận
Từng giọt hồn lắng thơ anh bất tận
Em trên đây được Thượng đế yêu thương
Ngài dọn chỗ em chờ anh lên nhé!
Anh viết đi cho muôn tình yêu trẻ
Hướng tâm hồn trưởng thượng những tầm cao
Hạnh phúc thật trong niềm tin có thật
Một tình yêu miên viễn của nhân loài.