Bậc trung nghĩa từ xưa, mấy kẻ,
Muốn lập công mà dễ thành công;
Chỉ còn một tiếng anh hùng,
Rồi ra sống lại trong vòng nhân gian.

Cả trời đất như toan sụp đổ,
Việc người đời một mớ bòng bong;
Bao giờ gỡ rối cho xong,
Chông gai dường ấy khó mong thanh bình.

Cuộc tuần hoàn nhục, vinh, ưu, lạc,
Đắp đuổi nhau không một vẻ chung;
Đố ai thoát khỏi lao lung,
Nghĩ rồi ta thấy trong lòng tạm khuây.

Anh thấy chăng trời mây trên đó,
Ánh trăng rằm soi tỏ nơi nơi;
Nhưng rồi trăng khuyết lần hồi,
Vừng trăng kia cũng hết thời tròn xoe.

Anh thấy chăng bên hè hoa nở,
Sặc sỡ màu hớn hở khoe tươi;
Nhưng rồi tươi được mấy hồi,
Nắng thiêu mưa dập, thương ôi chóng tàn.

Rốt cuộc lại trần hoàn là mộng,
Muôn ngàn hình chỉ bóng chơ vơ;
Cớ sao bày biện đủ trò,
Khiến người trong cuộc càng chua chát lòng.

Kìa đáng kiếp một phường cụ lớn,
Đang bơi trong biển hoạn mênh mông;
Sóng to gió mạnh bình bồng,
Chết chìm vô số mà không giật mình.

Riêng ta phải dứt tình phụ mẫu,
Xa quân vương lại bỏ xóm làng;
Buốt lòng mà chẳng tay run,
Thương ai vết lệ in dồn lên tre.

Ngao ngán nhẽ! Ầm ì gió bắc,
Rít về nam xơ xác thân tù;
Lo buồn chóng trở nên già,
Giận không thuốc thánh cho da hồng hào.

Hết leo núi lại nhào ra biển,
Thân cô đơn, bần bệnh liên miên;
Văn đầy bụng, khéo vô duyên,
Chẳng bằng có một túi tiền là hơn.

Tìm đâu thấy được chàng mày trắng,
Tìm đâu ra được bạn mắt xanh;
Quê người thui thủi lênh đênh,
Nào ai tri kỷ cùng mình thở than.

Trong vũ trụ vô vàn cảnh lạ,
Cắc cớ thay, vay trả không đều;
Lan thơm uổng sống cheo leo,
Bạn cùng cỏ dại, trớ trêu phận mình.

Thôi! Bình tâm, cứ bình tâm nhé!
Gắng cơm đi, chớ để nản lòng;
Nhớ rằng chỉ bá với tòng,
Lá xanh chịu hết nghiêm đông mới tàn.

Trời hoặc sắp gian nan đủ thứ,
Xem thử ta xoay xở thế nào;
Vì chưng vận nước lao đao,
Xanh kia há để ta sao chẳng về.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại