Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Nam trung tạp ngâm » Làm quan ở kinh đô Huế (1805-1808)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/12/2013 23:17, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 07/12/2013 21:00
悲莫悲兮行道難,
草頭露宿犯衰顏。
百年古道皆成壑,
一帶平林不見山。
多病一身供道路,
五更殘夢續鄉關。
偶逢歸客向余話,
昨歲朝天乍放還。
Bi mạc bi hề hành đạo nan,
Thảo đầu lộ túc phạm suy nhan.
Bách niên cổ đạo giai thành hác,
Nhất đới bình lâm bất kiến san.
Đa bệnh nhất thân cung đạo lộ,
Ngũ canh tàn mộng tục hương quan.
Ngẫu phùng quy khách hướng dư thoại,
Tạc tuế triều thiên xạ phóng hoàn.
Không gì buồn hơn là đi đường khó khăn,
Gối cỏ ngủ ngoài sương phạm tới sắc mặt suy tàn.
Một trăm năm đường cũ đều thành hang vũng,
Một dải rừng bằng phẳng mênh mông, không thấy núi.
Một thân nhiều bệnh dâng cho đường lộ,
Năm canh tàn mộng tiếp tục thấy cổng làng.
Tình cờ gặp một người đang trên đường về nói cho ta biết,
Năm ngoái triều đình chợt tha cho về nhà.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 07/12/2013 23:17
Thương cho đi đường nhỏ gian nan
Cỏ ngập sương phơi sắc phai tàn
Trăm năm đường cổ thành ngòi lạch
Núi đâu chẳng thấy, phẳng rừng bằng
Một thân nhiều bệnh trải đường xa
Canh năm tàn mộng nhớ quê nhà
Tình cờ gặp khách nghe kể chuyện
Năm trước chầu vua nay được về
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 27/10/2014 09:04
Đường đi gian khổ dạ buồn ơi
Nệm cỏ màn sương rổ mặt người
Lối cũ trăm năm thành suối biếc
Rừng cao một dãy chắn non côi
Năm canh mộng úa thương quê cũ
Đa bệnh thân đơn hận nẻo vời
Bỗng gặp người quen nghe chuyện kể
Chầu vua năm ngoái được về rồi.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 23/05/2018 16:51
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 20/10/2020 11:17
Thương cho đi đường thật gian nan,
Cỏ ngập vướng chân phơi sắc tàn,
Đường cổ trăm năm thành suối nhỏ.
Rừng bằng một dãy che mờ non.
Canh năm tàn mộng thương quê cũ,
Nhiều bệnh một thân đường trải xa.
Bỗng gặp khách quen nghe chuyện kể.
Chầu vua năm trước được về nhà.