Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc, buồn tênh[1] lại cười.
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.
Giữa trời vách đá[2] cheo leo,
Ai mà chịu rét thời trèo với thông.


Chú thích:
[1]
Dị bản: tanh.
[2]
Dị bản: cành lá.


[Thông tin 3 nguồn tham khảo đã được ẩn]