Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Công Trứ
Đăng bởi Vanachi vào 26/08/2005 17:13, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi karizebato vào 08/12/2009 23:58
Ngồi buồn mà trách ông xanh,
Khi vui muốn khóc, buồn tênh[1] lại cười.
Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.
Giữa trời vách đá[2] cheo leo,
Ai mà chịu rét thời trèo với thông.