Thơ thành viên » Nguyễn Ba Th » Trang thơ cá nhân » Thơ tự do
đôi khi
cái vớ vẩn lẫn ra khỏi tôi
lân la
đến những giảng đường và những thánh đường
đôi khi nỗi cô đơn
trốn ra khỏi tôi
và nhảy nhót hân hoan trên cánh đồng hoang hoàng hôn đang tắt
cũng có lúc
sự thanh cao
chạy trốn khỏi tôi như vượt ngục
đến trú ngụ thoả thê
trong dâm đãng hoang toàng của một niềm say mê bạo liệt
không thể nhốt giam
không thể nào kiểm soát
những mạch nguồn căng trào sức thác
hay tự do tôi trườn dưới bóng cây rừng,
những cơn gió hiền lành và những trận cuồng phong
cuồn cuộn niềm tin bị vùi dập
luôn thoát ra khỏi tôi và vẫy gọi dưới mặt trời
sự kiêu hãnh của tôi
đợi đêm khuya để phóng ra ngoài qua khuông cửa sổ
sau những hồi lang thang
thất vọng tột cùng với ánh sáng lạnh lùng của muôn vì tinh tú
lặng lẽ rơi vào một ô cửa khép hờ cuối phố
không thắp đèn, tối đen...