Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Bính » Người con gái lầu hoa (1941)
Hoa mai trắng xoá dưới chân đồi,
Theo gió xuân đưa rụng tả tơi...
Nàng hỡi! Xuân nay nàng có nhớ
Xuân xưa ai nhặt cánh hoa mai?
Gói lại, thân đưa đến tận nàng.
Nàng ơi! Nay những cánh mai tàn.
Nhặt trên đồi nọ, trong khi đó
Nhắn bảo: "tình duyên tôi lỡ làng"
Ai đi tha thiết vời giầu sang
Chỉ thắm se rồi lại dở dang...
Thôi nhé! Từ nay tôi chả dám
Ngửa tay xin một trái tim vàng
Của người đẹp nữa! Vì người đẹp
Đâu muốn tim vàng ở mái tranh!
Với cảnh ngựa xe, hài hán ấy,
Lòng ai riêng bạc, mắt ai xanh.
Ngày đó, ta đi... một buổi chiều,
Ta đi theo đuổi mộng cao siêu
Quên hình ảnh cũ, quên tình cũ,
Lơ đãng như người chửa biết yêu.
Đã mấy năm quên hận cũ rồi,
Chiều này dừng bước ở chân đồi,
Thấy hoa mai trắng, lòng ta nhớ...
Đốm lửa tinh duyên dậy sáng ngời.
Ta ngồi xuốn đó nhặt hoa mai.
Hoa nhặt bây giờ để tặng ai?
Lòng đã không mong yêu dấu nữa
Hay gì tô lại bức tranh phai!