Thơ » Trung Quốc » Minh » Ngô Vĩ Nghiệp
Đăng bởi Vanachi vào 21/03/2007 19:22
鼎湖當日棄人間,
破敵收京下玉關。
慟哭六軍俱縞素,
衝冠一怒為紅顏。
紅顏流落非吾戀,
逆賊天亡自荒讌。
電掃黃巾定黑山,
哭罷君親再相見。
相見初經田竇家,
侯門歌舞出如花。
許將戚里箜篌伎,
等取將軍油壁車。
家本姑蘇浣花里,
圓圓小字嬌羅綺。
夢向夫差苑裡遊,
宮娥擁入君王起。
前身合是採蓮人,
門前一片橫塘水。
橫塘雙槳去如飛,
何處豪家強載歸?
此際豈知非薄命,
此時只有淚沾衣。
薰天意氣連宮掖,
明眸皓齒無人惜。
奪歸永巷閉良家,
教就新聲傾座客。
座客飛觴紅日暮,
一曲哀弦向誰訴?
白皙通侯最少年,
揀取花枝屢迴顧。
早攜嬌鳥出樊籠,
待得銀河幾時渡。
恨殺軍書抵死催,
苦留後約將人誤。
相約恩深相見難,
一朝蟻賊滿長安。
可憐思婦樓頭柳,
認作天邊粉絮看。
遍索綠珠圍內第,
強呼絳樹出雕欄。
若非將士全師勝,
爭得蛾眉匹馬還?
蛾眉馬上傳呼進,
雲鬟不整驚魂定。
蠟炬迎來在戰場,
啼妝滿面殘紅印。
專征簫鼓向秦川,
金牛道上車千乘。
斜谷雲深起畫樓,
散關月落開妝鏡。
傳來消息滿江鄉,
烏臼紅經十度霜。
教曲妓師憐尚在,
浣紗女伴憶同行。
舊巢共是啣泥燕,
飛上枝頭變鳳凰。
長向尊前悲老大,
有人夫婿擅侯王。
當時祇受聲名累,
貴戚名豪競延致。
一斛明珠萬斛愁,
關山漂泊腰支細。
錯怨狂風颺落花,
無邊春色來天地。
嘗聞傾國與傾城,
翻使周郎受重名。
妻子豈應關大計,
英雄無奈是多情。
全家白骨成灰土,
一代紅妝照汗青。
君不見:
館娃初起鴛鴦宿,
越女如花看不足。
香徑塵生鳥自啼,
屧廊人去苔空綠。
換羽移宮萬里愁,
珠歌翠舞古梁州。
為君別唱吳宮曲,
漢水東南日夜流。
Đỉnh hồ đương nhật khí nhân gian,
Phá địch thâu kinh há Ngọc Quan.
Đỗng khốc lục quân câu cảo tố,
Xung quan nhất nộ vị hồng nhan.
Hồng nhan lưu lạc phi ngô luyến,
Nghịch tặc thiên vong tự hoang yến.
Điện tảo Hoàng Cân định Hắc Sơn,
Khốc bãi quân thân tái tương kiến.
Tương kiến sơ kinh Điền, Đậu gia,
Hầu môn ca vũ xuất như hoa.
Hứa tương thích lý không hầu kỹ,
Đẳng thủ tướng quân du bích xa.
Gia bản Cô Tô Cán Hoa lý,
Viên Viên tiểu tự kiều la ỷ.
Mộng hướng Phù Sai uyển lý du,
Cung nga ủng nhập quân vương khởi.
Tiền thân hợp thị thái liên nhân,
Môn tiền nhất phiến Hoành Đường thuỷ.
Hoành Đường song tương khứ như phi,
Hà xứ hào gia cưỡng tải quy.
Thử tế khởi tri phi bạc mệnh,
Thử thì chỉ hữu lệ triêm y.
Huân thiên ý khí liên cung dịch,
Minh mâu hạo xỉ vô nhân tích.
Đoạt quy vĩnh hạng bế lương gia,
Giáo tựu tân thanh khuynh toạ khách.
Toạ khách phi trường hồng nhật mộ,
Nhất khúc ai huyền hướng thuỳ tố.
Bạch tích thông hầu tối thiếu niên,
Giản thủ hoa chi lũ hồi cố.
Tảo huề kiều điểu xuất phàn lung,
Đãi đắc Ngân Hà kỷ thì độ?
Hận sát quân thư để tử thôi,
Khổ lưu hậu ước tương nhân ngộ.
Tương ước ân thâm tương kiến nan,
Nhất triêu nghĩ tặc mãn Trường An,
Khả liên tư phụ lâu đầu liễu,
Nhận tác thiên biên phấn nhứ khan.
Biến sách Lục Châu vi nội đệ,
Cưỡng hô Giáng Thụ xuất điêu lan.
Nhược phi tướng sĩ toàn sư thắng,
Tranh đắc nga mi thất mã hoàn.
Nga mi mã thượng truyền hô tiến,
Vân hoàn bất chỉnh kinh hồn định.
Lạp cự nghênh lai tại chiến trường,
Đề trang mãn diện tàn hồng ấn.
Chuyên chinh tiêu cổ hướng Tần Xuyên,
Kim Ngưu đạo thượng xa thiên thặng.
Tà Cốc vân thâm khởi hoạ lâu,
Tản Quan nguyệt lạc khai trang kính.
Truyền lai tiêu tức mãn giang hương,
Ô cữu hồng kinh thập độ sương.
Giáo khúc kỹ sư liên thượng tại,
Cán sa nữ bạn ức đồng hành.
Cựu sào cộng thị hàm nê yến,
Phi thượng chi đầu biến phượng hoàng.
Trường hướng tôn tiền bi lão đại,
Hữu nhân phu tế thiện hầu vương.
Đương thời chỉ thụ thanh danh luỵ,
Quý thích danh hào cạnh diên trí.
Nhất hộc minh châu vạn hộc sầu,
Quan sơn phiêu bạc yêu chi tế.
Thác oán cuồng phong dương lạc hoa,
Vô biên xuân sắc lai thiên địa.
Thường văn khuynh quốc dữ khuynh thành,
Phiên sử Chu Lang thụ trọng danh.
Thê tử khởi ưng quan đại kế,
Anh hùng vô nại thị đa tình.
Toàn gia bạch cốt thành hôi thổ,
Nhất đại hồng trang chiếu hãn thanh.
Quân bất kiến:
Quán Oa sơ khởi uyên ương túc,
Việt nữ như hoa khan bất túc.
Hương kính trần sinh điểu tự đề,
Tiệp lang nhân khứ đài không lục.
Hoán vũ di cung vạn lý sầu,
Châu ca thuý vũ cổ Lương Châu.
Vị quân biệt xướng Ngô cung khúc,
Hán thuỷ đông nam nhật dạ lưu.
Đấng chí tôn ngày ấy từ bỏ nhân gian,
Phá quân địch, thu lại kinh đô, vượt ải Ngọc Quan.
Khóc lóc thảm thiết sáu quân đều mặc áo trắng để tang,
(Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng.
Khách má hồng lưu lạc không phải vì ta yêu quí,
Bọn nghịch tặc bị trời làm mất như bữa tiệc tàn.
Quét Khăn Vàng nhanh như chớp, bình định Hắc Sơn,
Khóc quân thân xong, liền đi tìm gặp.
Trước hết đến họ Điền, họ Đậu
Cửa vương hầu đám ca kỹ như hoa.
Hẹn đưa kỹ nữ giỏi ca khúc không hầu ra,
Đợi đón xe riêng của tướng quân.
(Người kỹ nữ ấy) nhà vốn ở Cán Hoa, thành Cô Tô,
Tên nàng là Viên Viên, dịu dàng dễ thương.
Từng mơ ước dạo chơi trong vườn của Phù Sai,
(Và) Đám cung nga đưa vào gặp quân vương.
Tiền thân (nàng) là người con gái hái sen,
Trước cửa là một dải Hoành Đường.
Trên hồ Hoành Đường thuyền hai chèo đi như bay,
Có kẻ phú hào bắt cóc (nàng) chở đi đâu không biết,
Cảnh ngộ ấy há biết rằng không phải là bạc mệnh.
Lúc đó chỉ khóc ướt đầm vạt áo.
Ngày này qua ngày khác vùi dập (nàng),
Không ai tiếc thương người con gái răng trắng, mắt sáng.
(Có kẻ) đoạt cô gái nhà lành này về nhốt trong một ngõ hẻm,
Dạy cho bài ca mới để làm điên đảo bọn khách làng chơi.
Đám khách chơi uống rượu say mặt đỏ gay như mặt trời lặn,
Một khúc đàn ai oán biết cùng ai bày tỏ?
Có chàng hầu tước trắng trẻo, trẻ trung nhất,
Để ý đến nàng, bao phen quan hoài.
sớm tháo cũi sổ lồng cứu con chim đẹp khỏi cảnh giam cầm,
Đợi qua được sông Ngân thì biết đến bao giờ.
Hận là (chàng) lại bị thúc giục đi theo quân vụ,
Còn cố để lại lời hẹn ước làm lầm lỡ cả đời người.
Lời hẹn ước sâu nặng ân tình nhưng gặp nhau thật khó
Rồi một hôm quân giặc đông như kiến đến đầy cả Trường An.
Đáng thương, người thiếu phụ nhớ mong như cây liễu bên lầu,
Lại bị coi là kẻ buôn phấn bán hương.
(Tướng quân) tìm Lục Châu vây cả phủ đệ trong cung,
Gọi mãi mới thấy Giáng Thụ bước ra bao lơn chạm trổ.
Nếu chẳng phải quân đội của tráng sĩ toàn thắng,
Thì làm sao giành lại được gái mày ngài đặt trên mình ngựa trở về.
Đặt nàng lên ngựa hô quân thẳng tiến,
Tóc mây bị xô lệch, nàng định thần trở lại.
Đốt đuốc hoa thành thân ngay tại chiến trường,
Ngấn lệ còn đọng trên gương mặt.
Thổi tiêu gióng trống (cùng nhau) tiến về hướng Tần Xuyên,
Nghìn cỗ xe đi trên đường Kim Ngưu.
Ở Tà Cốc mây dày dựng lên lâu đài lộng lẫy,
Ở Tản Quan trăng lặn còn đặt đài gương trang điểm.
Tin tức truyền khắp quê hương sông nước,
Rặng cây ô cữu đã trải qua mười mùa sương.
Đáng thương, người dạy đàn ca ngày xưa nay vẫn còn,
Nhớ những người bạn gái cùng đi giặt sa ngày trước.
Con chim én cùng tha bùn nơi tổ cũ,
Bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng.
Những bậc đàn chị trước kia nay đã buồn vì tuổi tác,
(Ai ngờ) có người (trong bọn họ) lại lấy chồng là bậc vương hầu.
Bấy giờ chỉ mệt vì tiếng tăm,
Đám quyền quý, phú hào đua nhau rước mời, biếu xén.
(Nhận) một hộc châu là liền theo cả vạn hộc sầu,
Phiêu bạt quan sơn thân hình gầy guộc,
Nhầm oán cuồng phong thổi tung hoa rụng,
Để cho xuân sắc vô biên tản mác giữa đất trời.
Từng nghe người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành,
Khiến cho Chu Lang thêm nổi tiếng,
Chuyện vợ con há để liên quan đến sự nghiệp lớn,
Nhưng biết làm sao, anh hùng cũng là kẻ đa tình.
Xương trắng của cả nhà đều biến thành tro bụi,
Danh tiếng của người đẹp nhất đời còn lưu lại trong sử xanh.
Người thấy chăng:
Khi cung Quán Oa mới dựng cho uyên ương,
Con gái nước Việt như hoa xem không xuể.
(Mà nay) trên đường thơm chỉ còn bụi bặm và tiếng chim khắc khoải
Hành lang rộn tiếng guốc nay chỉ còn có rêu xanh.
Thay áo dời cung, muôn dặm buồn thảm
Ca lời châu ngọc, múa vũ điệu lộng lẫy của Lương Châu xưa.
Vì người, chớ hát khúc ca trong cung nước Ngô,
Sông Hán Thuỷ mãi mãi chảy về phương Đông Nam.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 21/03/2007 19:22
Có 1 người thích
Chí tôn ngày ấy lìa trần,
Phá quân địch, vượt ải quan nhập thành.
Quân áo trắng khóc vua Minh
Tướng quân nổi giận vì tình hồng nhan.
Hồng nhan lưu lạc gian nan,
Chống trời, lũ giặc cũng tàn như ong.
Định Hắc Sơn, quét Khăn Vàng,
Khóc vua xong, vội tìm nàng gặp nhau.
Nhà Điền, Đậu đến tìm mau
Như hoa, một đám con hầu kéo ra.
Dặn tìm ca nữ ngày xưa,
Đợi ta đến rước, ta đưa về nhà.
Nàng xưa vốn ở Cán Hoa,
Viên Viên thuở ấy như hoa, dịu dàng.
Từng mơ gặp gỡ quân vương,
Dạo hoa viên, tiến bệ rồng Phù Sai.
Hái sen thiếu nữ mày ngài,
Hoành Đường một dải ở ngay cửa ngoài.
Thuyền qua thuyền lại như thoi,
Có tên cường bạo bắt người chở đi.
Lệ rơi đẫm ướt xiêm y,
Ai hay bạc mệnh từ khi sẩy vời
Bao phen liễu ép hoa nài,
Má hồng, mắt sáng nào ai thương tình.
Ngõ sâu nhốt gái nhà lành,
Dạy bài ca mới để dành làng chơi.
Khách chơi điên đảo như say,
Khúc đàn ai oán tỏ bày cùng ai?
Có chàng hầu tước trẻ trai,
Đem lòng thương luyến quan hoài nhớ mong
Ra tay tháo cũi sổ lồng,
Đợi ngày gặp gỡ bên sông Ngân Hà.
Bỗng đâu quân vụ gọi ra,
Còn lưu lời hẹn, đời hoa lỡ lầm.
Tình sâu, đôi đoạn ruột tằm,
Một hôm giặc đến ầm ầm TRường An.
Đáng thương thiếu phụ cô đơn
Bị đày vào kiếp phong trần khổ đau.
Vây cung cấm, kiếm Lục Châu,
Gọi hoài... mới dám xuống lầu bước ra.
Vì không toàn thắng về ta,
Sao giành được gái mặt hoa chở về.
Đặt lên mình ngựa chở về
Lệch vòng tóc rối, tỉnh mê bàng hoàng.
Đuốc hoa cưới tại chiến trường,
Còn hoen ngấn lệ trên gương mặt hồng.
Tần Xuyên kèn trống thẳng dong,
Nghìn xe cùng trẩy trên đường Kim Ngưu.
Rẽ mây dày dựng hoa lâu,
Tán Quan trăng xế còn lưu trang đài.
Tin về quê cũ sông dài,
Hàng cây ô cửu trải mười mùa sương.
Thầy đàn còn đó, đáng thương,
Nhớ từng bạn gái thuở cùng giặt sa.
Vẫn con én nhỏ đây mà,
Bay lên cây quý hoá ra phượng hoàng.
Cầm ca tuổi tác mủi lòng,
Ngờ đâu có kẻ lấy chồng hầu vương.
Mệt vì tăm tiếng lẫy lừng,
Rước mời, biếu xén tưng bừng đua nhau
Một hộc châu, vạn hộc sầu,
Quan sơn phiêu bạt dãi dầu mình ve.
Cuồng phong hoa rụng thảm thê,
Vô biên xuân sắc biết về nơi nao.
Nghe xưa từng có Tiểu Kiều,
Khiến Chu Lang được tiếng nêu muôn đời.
Luyến chi thê tử luỵ đời,
Nhưng... anh hùng cũng là người tình chung.
Toàn gia xương trắng hoá bùn,
Chỉ tên người đẹp lưu cùng sử xanh.
Người thấy chăng:
Quán Oa xây mộng uyên ương,
Mỹ miều gái Việt Ngô cung dập dìu.
Đường thơm nay cảnh đìu hiu,
Chim kêu khắc khoải, sân rêu xanh rì.
Dời cung, thay áo sầu bi,
Lời ca điệu múa nhớ về Lương Châu.
Khúc Ngô chớ hát thêm sầu,
Ngày đêm sông Hán dạt dào về Đông.
Gửi bởi Vanachi ngày 03/03/2008 07:28
Có 1 người thích
Đinh Hồ ngày ấy bỏ nhân gian
Phá giặc về kinh xuống Ngọc Quan
Khóc lớn sáu quân đều áo trắng
Một phen nổi giận bởi hồng nhan.
Hồng nhan lưu lạc ta không muốn
Nghịch tặc trời làm cho tự mất
Quét giặc Hoàng Cân phá Hắc Sơn
Hết khóc vua cha lại gặp mặt.
Gặp mặt vừa qua phủ đại thần
Cửa hầu ca múa tựa hoa xuân.
Hẹn đem tài khéo cầm ca ấy
Chờ lập công lao bậc tướng quân.
Nhà ở Cô Tô làng giặt vải
Tên tự Viên Viên đẹp lộng lẫy
Thường mơ tới chơi vườn Phù Sai.
Cung nữ đưa vào vua đứng dậy.
Tiền thân là gái hái hoa sen
Trước cửa một vùng sông nước chảy.
Nước chảy mái chèo khua như bay
Người ác nơi đâu ép chở đi?
Lúc ấy đã hay mình bạc mệnh.
Đương thời chỉ biết khóc chia ly.
Ngất trời ý khí liền cung dịch
Mắt ngời răng trắng không ai tiếc.
Cướp về hẻm vắng nhốt trong nhà
Dạy hát dạy đàn mời rượu khách.
Chén khách vòng quanh mặt trời xế
Một khúc đàn sầu hướng ai gảy?
Tuấn tú công hầu có thiếu niên
Tay nhặt cành hoa mấy lần ngó.
Sớm đưa chim đẹp thoát ra lồng.
Bao giờ mới vượt sông Ngân đó?
Hờn chết thư chàng giục giã lòng
Tủi mình mỏi mắt chờ tương ngộ.
Lời hẹn ơn sâu gặp khó khăn.
Sáng ra ong kiến ngập Trường An
Chương Đài cành liễu còn nhung nhớ
Tơ bụi trời xa luống thở than.
Đòi mãi Lục Châu vào phủ đệ,
Ép hô Giáng Thụ ra lan can.
Nếu như tráng sĩ không toàn thắng
Sao được mày ngài cưỡi ngựa sang?
Mày ngài trên ngựa truyền hô tiến
Tóc mây nghiêng lệch hồn vừa định
Nến lớn ra mừng giữa chiến trường
Điểm trang trên mặt phai son phấn
Theo quân đàn sáo tới Tần Xuyên
Bò vàng trên lộ xe ngàn chiếc
Tà cốc mây sâu gác vẽ đùn
Tản Quan nắng xế đài gương ánh
Tin đồn truyền khắp chốn quê hương
Quạ rộn hồng bay trải chục sương
Người trước dạy đàn thương vẫn sống
Bạn xưa giặt vải nhớ cùng hàng.
Ngậm bùn én thảy về nhà cũ
Trên nhánh bay ngang ấy phượng hoàng
Trước chén ngậm ngùi thương tuổi tác
Có người làm vợ bậc hầu vương.
Đương thời chỉ bởi vì danh khổ
Vương tôn công tử tranh mời gọi
Một hộc minh châu vạn hộc sầu
Quan sơn phiêu dạt thân mòn mỏi
Lầm sợ cuồng phong hoa rụng bay
Vô biên xuân sắc về trời đất.
Thường nghe nghiêng nước với nghiêng thành
Lại khiến Chu lang được nổi danh.
Há bởi vợ con lầm kế lớn
Không may hào kiệt vốn đa tình.
Cả nhà xương trắng thành tro bụi
Một kiếp hồng nhan rọi sử xanh.
Anh chẳng thấy:
Quán Oa vừa dựng uyên ương ngủ
Gái Việt như hoa nhìn chẳng đủ
Lối cũ bụi mờ chim rộn kêu
Hành lang người vắng rêu xanh mọc
Đổi quạt dời cung vạn dặm sầu.
Vàng ca ngọc múa cổ Lương Châu
Vì anh riêng hát Ngô cung khúc
Sông Hán về đông nước biếc sâu.
Gửi bởi Bùi Thuỵ Đào Nguyên ngày 01/02/2010 16:24
Có 1 người thích
Trần Viên Viên (陳園園, gọi tắt là Viên Viên, không rõ năm sinh năm mất), là một mỹ nhân thời Minh mạt-Thanh sơ trong lịch sử Trung Quốc.
Trần Viên Viên, xuất thân từ một gia đình lao động nghèo, đến Tô Châu làm kỹ nữ, và tài năng cùng nhan sắc của nàng đã được rất nhiều người hâm mộ.
Khi ấy, vua Minh là Sùng Trinh đang sủng ái Điền Quý phi, làm cho Chu hoàng hậu rất ghen tức. Biết chuyện, cha của Chu hoàng hậu đến kỹ viện bỏ tiền ra mua Viên Viên, để đưa vào cung phục vụ nhà vua. Kề cận được Viên Viên, vua Sùng Trinh cứ ở mãi trong cung không muốn ra thiết triều.
Khoảng thời gian này, các nhóm khởi nghĩa chống lại nhà Minh đã dần lớn mạnh, trong số ấy có lực lượng của Lý Tự Thành. Sau khi hay tin quân nổi dậy đánh lấy ba thành trì lớn, cộng thêm lời can gián của các quan, vua Sùng Trinh mới cho nàng ra ở trong phủ Chu quốc trượng.
Trong một bữa tiệc tại phủ, Chu quốc trượng cho Viên Viên ra múa hát, và nhan sắc cùng tài năng của nàng đã lọt vào mắt xanh của Ngô Tam Quế. Và khi viên võ quan này được cử ra trấn thủ Sơn Hải Quan (nay thuộc tỉnh Hà Bắc), để ngăn chặn quân Mãn Châu, thì vua Sùng Trinh đã ban Viên Viên cho ông [1]. Sau đó, Viên Viên cũng được họ Ngô sủng ái, tuy nhiên, nàng không theo ra trận, mà vẫn ở lại Bắc Kinh.
Ngày 26 tháng 5 năm 1644, lực lượng của Lý Tự Thành (tự xưng là Sấm vương) vào chiếm lấy Bắc Kinh, lên ngôi Hoàng đế, hiệu là Đại Thuận. Vua Sùng Trinh bỏ chạy rồi tự vẫn ở Môi Sơn. Quân nổi dậy bắt được Viên Viên, đem nạp cho Lý Tự Thành.
Tiếp theo, Ngô Tam Quế đánh bại Lý Tự Thành và diệt luôn nhà Nam Minh ở Nam Kinh, nên được nhà Thanh phong là Tây Bình vương, cho trấn thủ ở Vân Nam.
Theo Vũ Đức Sao Biển, thì sau khi Lý Tự Thành bị đánh đuổi, Ngô Tam Quế đã xum họp với Viên Viên. Nhưng khi nghe tin sắp được phong vương, Ngô Tam Quế không dám đưa tên Viên Viên ra trình với Thuận Trị Hoàng đế vì nguồn gốc xuất thân của nàng. Họ Ngô phải cưới vợ khác và bố trí Viên Viên ra tu tại một ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô thành Côn Minh (tức thủ phủ của Vân Nam).
Trích lời bàn của Vũ Đức Sao Biển:
Cuộc đời của Trần Viên Viên đúng là bi kịch của nhan sắc: hết làm trò chơi cho các danh sĩ và nhà hào phú đất Tô Châu; nàng lần lượt trở thành trò chơi cho Sùng Trinh Hoàng đế, Sấm vương Lý Tự Thành rồi Bình Tây vương Ngô Tam Quế. Cuộc chiến giữa Ngô Tam Quế và Lý Tự Thành tại Nhất Phiến Thạch làm chết cả vạn người, bị dư luận lịch sử Trung Quốc trút lên đầu của Trần Viên Viên. Chỉ có một người thông cảm với kiếp hồng nhan, đã làm một bài thơ để giãi bày hộ Trần Viên Viên. Đó là danh sĩ Ngô Vĩ Nghiệp [2] với "Viên Viên khúc"...Và với một bút pháp kể chuyện có xen mô tả khá tinh tế, nhà văn Kim Dung đã xây dựng một Trần Viên Viên trở thành đệ nhất đại mỹ nhân trong hàng ngàn nhân vật nữ trong tiểu thuyết của mình. Những Tiểu Long Nữ, Nhậm Doanh Doanh, Triệu Mẫn, Tiểu Siêu, Hân Tố Tố, Viên Tử Y, Vương Ngữ Yên... cũng là những đại mỹ nhân nhưng là đại mỹ nhân ở tuổi 18-20. Họ không thể sánh bằng Trần Viên Viên ở tuổi 40 tươi đẹp, chân tình, trí tuệ, tài hoa và đau khổ! (trích trong "Kim Dung giữa đời tôi", tập 2, chương 7, tr. 70)
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 15/03/2019 13:31
Bỏ nhân gian đế vương thân tịch
Xuống Ngọc Quan phá địch thu kinh
Sáu quân tang khóc trên mình
Giận căm dựng tóc vì tình mỹ nhân
Chẳng phải vì hồng nhan lưu lạc
Tội trời chu nghịch tặc hoang dâm
Khăn vàng quét sạch Hắc San
Quân thân khóc đủ đến lần gặp nhau
Nhà Điền Đậu lần đầu gặp gỡ
Nở như hoa ca múa cửa cao
Thích lý đem kỹ không hầu
Tướng quân xe vách sơn dầu đợi cho
Làng Cán Hoa Cô Tô nhà ở
Kiều La Y tên nhỏ Viên Viên
Uyển Phù Sai mộng bước sen
Cung nga dìu đỡ đến gần chủ quân
Gái hái sen là thân kiếp trước
Đàng trước nhà dong nước Hoành Đường
Hoành Đường như gió chèo buông
Hào gia ép chở chẳng tường nơi nao
Là mệnh bạc biết đâu ngày đó
Lúc bấy giờ lệ nhỏ thấm khăn
Dịch cung ý khí ngút ngàn
Mắt trong răng trắng tiếc than không người
Từ Vĩnh Hạng ra ngoài dân ở
Dạy khúc hay nghiêng ngả khách ngồi
Khách ngồi chén chuốc tối ngày
Một cung buồn tủi lấy ai ngỏ lòng?
Người trắng trẻo chàng thông hầu trẻ
Chọn cành hoa luôn để ý trông
Chim non sớm đã xổ lồng
Đợi bao giờ được qua dòng sông Ngân?
Hận chết người thư quân thôi thúc
Khổ ở đi, hẹn ước lỡ làng
Hẹn nhau gặp chẳng dễ dàng
Trường An một sớm giặc ngang kiến vào
Thương vợ nhớ bên lầu cây liễu
Là hoa dương thân nẻo chân trời
Lục Châu nhà khám khắp nơi
Quát đòi Giáng Thụ ra ngoài lan can
Nếu tráng sĩ toàn quân không thắng
Ngựa mỹ nhân sao thẳng dong về
Mỹ nhân trên ngựa truyền hô
Tóc mây lệch lạc sợ giờ mới yên
Nến đuốc đón ngay trên chiến trận
Nước mắt rơi nhạt thắm phai hồng
Tần Xuyên trống trận thì thùng
Xe lăn nghìn cỗ trên đường Kim Ngưu
Mây điệp điệp dựng lầu Tà Cốc
Trăng Tản Quan xế đặt gương soi
Làng sông tin dội khắp nơi
Ô cựu sương đỏ lá rơi đã mười
Thầy dạy hát mừng người còn đó
Bạn giặt xưa cùng lứa cùng đàn
Cùng là tổ én ngậm bùn
Bay lên cành tít hoá thân phượng hoàng
Người nâng chén già đang lo tới
Người có chồng tước với hầu vương
Tiếng tăm ngày đó phải mang
Danh hào quý thích đua sang vời mời
Một hộc ngọc sầu đầy muôn hộc
Trôi dạt nhiều gầy guộc tấm thân
Hoa dương bay trách gió nhầm
Đất trời đâu biết có xuân để dành
Thường nghe tiếng nghiêng thành nghiêng nước
Để Chu Lang lại được nổi danh
Vợ con việc lớn chẳng rành
Anh hùng tiếc nỗi đa tình biết sao
Xương cả nhà tan vào cát bụi
Tên má hồng ghi tại sử xanh
Bác chẳng thấy Quán Oa thành
Như hoa gái Việt nhìn quanh chẳng màng
Bụi lối thơm phủ vàng chim hót
Người tiếp lang vắng mặt rêu dày
Thay cung đổi vũ buồn thay
Châu ca biếc múa đất này Lương Châu
Hát Ngô cung mấy câu vì bác
Xuôi ngày đêm dòng nước Hán Giang