Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Ngô Thế Lân
Đăng bởi Bùi Thuỵ Đào Nguyên vào 13/11/2009 07:17, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 17/11/2009 18:51
Thâm sơn hữu hổ lang,
Đại đàm hữu kình ngạc.
Thế thượng hữu qua mâu,
Thử nhân hà xứ thác?
Náo lý khổ đa dăng,
Tĩnh lý khổ đa văn.
Như hà lưỡng tiểu trùng
Thiên khán khiết nhân thân?
Núi sâu có hổ lang,
Đầm lớn có kình ngạc.
Ở trên đời có giáo mác,
Thân này biết tựa vào chốn nào?
Nơi nhộn, khổ nhiều ruồi,
Nơi tĩnh, khổ nhiều muỗi.
Vì sao hai con trùng nhỏ ấy,
Chỉ tìm cắn người mãi?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 18/11/2009 18:48
Núi sâu có hổ lang
Đầm lớn có kình ngạc
Trên đời có mâu thương
Thân này gửi đâu được?
Nơi nhộn khổ nhiều ruồi
Nơi tĩnh khổ nhiều muỗi
Hai con trùng nhỏ nhoi
Sao cắn thân người mãi?
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 17/03/2019 20:05
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 06/11/2020 11:35
Núi sâu có bọn hổ lang,
Đầm to kình ngạc cũng hàng hại dân.
Trên đời có giáo gươm trần,
Chốn nào mình biết tựa thân an đời?
Nhộn nơi, khổ có nhiều ruồi,
Nơi yên, nhiều muỗi khổ người đâu thua.
Sao hai trùng nhỏ theo hùa,
Chỉ tìm cắn mãi chẳng chừa người ta?