Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Ngô Thế Lân
Đăng bởi Bùi Thuỵ Đào Nguyên vào 13/11/2009 07:14
Nam phương hữu nhất sĩ
Chí đại nhi số kỳ,
Thiếu du Tuyên thánh môn,
Trưởng tiến tâm vô nghi.
Đan thư phế tẩm thực,
Nhiệm hiệp vong quyền uy.
Cử mục thương sinh khổ,
Hưng trung vô sở thi.
Tự phụ thả uẩn quỹ,
Thiện giá ưng hữu kỳ.
Hành niên vị tứ thập,
Thử tâm hốt dĩ suy.
Viễn cư hữu my lộc,
Kết ốc ngoạ sơn bi.
Nhàn phi cổ nhân tích,
Sở đắc tại Phục Hy.
Thuỳ tri phú quý ngoại,
Biệt hữu ta tử nhi.
Điểm đầu xí cổ nhân,
Thành nhiên bất nhã khi.
Hồi thủ thiếu niên trường.
Phàm sự giai võng vi.
Hạnh ai thoát cương toả,
Mặc niệm tâm tự di.
Triết nhân thán vân viễn,
Ngô kim thuỳ kỳ quy.
Phương Nam có một nho sĩ,
Chí thì lớn, mà số lại lận đận.
Tuổi trẻ theo học cửa Tuyên thánh (tức Khổng Tử),
Quyết tâm thành tài, không nghi ngờ gì.
Ham đọc sách, quên ăn quyên ngủ,
Tính hào hiệp, coi khinh bọn quyền uy
Ngước mắt nhìn thấy nhân dân khổ cực.
Nhưng trong lòng không có kế chước gì thi thố được.
Tự nghĩ ngọc lành hãy để dành trong rương,
Chắc có ngày bán được giá đắt.
Đến khi tuổi chưa đầy bốn chục,
Tấm lòng xưa thoắt đã suy tàn.
Xa tìm nơi ở, bạn cùng hươu nai,
Dựng một căn nhà nằm khểnh bên sườn núi.
Khi nhàn hạ, mở xem sách người xưa,
Học được đạo lý của Phục Hy
Ai hay ngoài sự phú quý ở đời,
Riêng có một chút này quí giá.
Gật đầu khen ngợi người xưa,
Thật không dối ta chút nào!
Ngoảnh đầu nhớ lại hồi tuổi trẻ,
Mọi việc làm thảy đều càn rỡ.
May thay thoát được vòng cương toả,
Lặng nghĩ, lòng tự vui sướng.
Than ôi! Hiền triết đã xa vắng,
Giờ đây ta biết theo ai?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 17/11/2009 19:06
Phương nam có kẻ sĩ
Chí lớn, số lao đao
Trẻ theo học cửa Thánh
Quyết thành tài mai sau
Mê sách bỏ ăn ngủ
Khinh quyền uy, khí hào
Thương dân quá cực khổ
Cứu dân không cách nào
Ngọc trong ruơng, tự nghĩ:
Có ngày được giá cao
Tuổi chưa đầy bốn chục
Lòng chốc đã mòn hao
Tìm hươu nai, xa lánh
Sườn non dựng mái lều
Khi nhàn xem sách cổ
Đạo Phục Hy thấm sâu
Ngoài giàu sang, ai biết
Còn có thú này đâu?
Gật đầu khen người trước
Chẳng dối ta tơ hào
Nhớ lại hồi còn trẻ
Sai sót đủ trăm điều
May thoát vòng cương toả
Thầm nghĩ, bụng vui sao
Hiền triết, ôi! xa vắng
Biết bao giờ, ta theo!
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 17/03/2019 11:03
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 05/11/2020 11:56
Có người nho sĩ Phương Nam,
Chí cao, số phận lại làm lao đao.
Cửa Tuyên thánh trẻ theo vào,
Thành tài tâm quyết, không sao nghi ngờ.
Đọc thư, ăn, ngủ quên giờ,
Tính tình hào hiệp, coi thường quyền uy.
Ngước nhìn dân nước khổ suy.
Nhưng lòng không có kế gì thực thi.
Ngọc lành rương để làm gì,
Có ngày giá đắt bán đi được tiền .
Khi chưa tuổi bốn chục niên,
Tấm lòng xưa thoắt đã riêng suy tàn.
Bạn hươu nai ở xa làng,
Căn nhà nằm khểnh bên sườn núi thưa.
Mở xem nhàn hạ, sách xưa,
Phục Hy đạo lý học qua thuở nào
Ai hay phú quý ở đời,
Quí riêng có giá chút này mà thôi.
Gật đầu khen ngợi người xưa,
Thành thà không dối chẳng lừa ta đâu!
Nhớ xưa hồi trẻ ngoảnh đầu,
Việc làm càn rỡ thảy hầu đều sai.
Thoát vòng cương toả may thay,
Tự vui lặng nghĩ, sướng nay.
Than ôi! Hiền triết đã bay về trời,