Thơ » Rumani » Marius Chelaru » Những ngôi làng hoang phế (2023)
noapte în afara mea
seară la Suhuleţ, departe de copilărie
îngerul
cu aripile frânte a rugă
s-a plecat deasupra mea
cu sufletul şi ochii îmbrăcaţi în copilărie
culegeam speranţele uitate
pe şeile cailor din oasele zilelor
amintiri care se prefăceau în umbre tot mai subţiate
mă învecinam şi în dimineaţa aceea cu pustiul
în timp ce mâinile mele se înrădăcinaseră
într-o mângâiere de demult
mâinile mele măcinând pustiul
mâinile mele-aripi păşind în cerul adînc
nimic din clipa asta nu dă rod în sufletul meu
nimic din clipa asta nu rămâne sub pleoapele îngerului
oraşul e învelit în noapte
gândurile oamenilor înnoraţi a somn
coboară spre cer
zidurile dintre ei
cresc ca pâinile din cuptor
se ridică până la zori
răsuflările lor
cai negri care aleargă spre moarte
părăsesc trupurile
cântecul greierilor zăvorăşte
în colivii cu gratii de trecut
lumina începuturilor şi sfârşiturilor
îngerul îi acoperă cu palma sa de pulberi
apărându-i de timp
numai tăcerea
cuibărită între pleoapele mele
coaste dezbrăcate de carne
numai ea străbate noaptea
mă ia de mână
mă lasă la marginea dinspre mine a zorilor
din noapte
cu ochii îmbrăcaţi în copilăria mea
îngerul aşterne o umbră tot mai rărită
între eu cel de ieri
zidit în peretele amintirilor mele
şi eu cel ce nu sunt încă
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 26/02/2023 05:02
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 27/02/2023 08:23
Buổi tối ở Suhulet, nhớ về tuổi thơ
Thiên thần
Như đôi cánh bị bẻ gãy
đang chắp tay cầu nguyện
hướng tâm hồn vào đôi mắt
tìm về tuổi thơ
nhớ về những niềm hy vọng lãng quên
Trên những chiếc yên ngựa
làm giá đỡ tháng tháng
ký ức như bóng đêm
mỏng manh phiêu dạt
tôi tới gần trong buổi sáng quạnh hiu
bàn tay tôi mân mê
những cử chỉ vuốt ve xa xăm
Đôi bàn tay tôi như muốn giằng xé
Sự vắng lặng
Và như muốn trở thành đôi cánh
Xô tôi lên trời xanh
Thời điểm
Tâm hồn tôi không đơm hoa kết trái
Không một điều gì hiện ra trong khoé mắt thiên thần
Thành phố bị bóng đêm che phủ
Ý nghĩ của con người như bị nhốt
Bởi những cơn ngái ngủ
Đang rủ xuống từ trời xanh
Những bức tường mọc lên
Như những đống bánh mì chất đống trong lò
Chồng chất trước bình minh
Những hơi thở gấp gáp của bầy ngựa đen
Đang lao đi để tìm về nơi chết chóc
Hơi thở như muốn rời thân xác chúng
Tiếng gáy của bầy dế
bị nhốt trong lồng kín bưng
Nơi ánh sáng leo lét như sắp tắt
Thiên thần xoa bàn tay bụi bặm
Níu giữ thời gian
Chỉ có sự lặng câm
Lót ổ trong mí mắt của tôi
Những rẻ sườn như đang tìm cách róc thịt
Chỉ có cô nàng xuyên qua bóng đêm
Nàng nắm lấy tay tôi
Và buông tôi ra vào lúc bình minh dậy
Trong đêm tối
Với đôi mắt đong đầy tuổi thơ kỷ niệm
Thiên thần khuất dần bóng dáng
Giữa tôi với những ngày qua
Một bức tường kỷ vật xây cất lên
Ngăn tôi với quá khứ để không còn vương vấn…