Thơ » Pháp » Leconte de Lisle
Đăng bởi hongha83 vào 27/06/2012 05:55
Une nuit claire, un vent glacé. La neige est rouge.
Mille braves sont là qui dorment sans tombeaux,
L'épée au poing, les yeux hagards. Pas un ne bouge.
Au-dessus tourne et crie un vol de noirs corbeaux.
La lune froide verse au loin sa pâle flamme.
Hialmar se soulève entre les morts sanglants,
Appuyé des deux mains au tronçon de sa lame.
La pourpre du combat ruisselle de ses flancs.
- Holà ! Quelqu'un a-t-il encore un peu d'haleine,
Parmi tant de joyeux et robustes garçons
Qui, ce matin, riaient et chantaient à voix pleine
Comme des merles dans l'épaisseur des busions?
Tous sont muets. Mon casque est rompu, mon armure
Est trouée, et la hache a fait sauter ses clous.
Mes yeux saignent. J'entends un immense murmure
Pareil aux hurlements de la mer ou des loups.
Viens par ici, Corbeau, mon brave mangeur d'hommes!
Ouvre-moi la poitrine avec ton bec de fer.
Tu nous retrouveras demain tels que nous sommes.
Porte mon coeur tout chaud à la fille d'Ylmer.
Dans Upsal, où les Jarls boivent la bonne bière,
Et chantent, en heurtant les cruches d'or, en choeur,
À tire d'aile vole, ô rôdeur de bruyefre!
Cherche ma fiancée et porte-lui mon coeur.
Au sommet de la tour que hantent les corneilles
Tu la verras debout, blanche, aux longs cheveux noirs.
Deux anneaux d'argent fin lui pendent aux oreilles,
Et ses yeux sont plus clairs que l'astre des beaux soirs.
Va, sombre messager, dis-lui bien que je l'aime,
Et que voici mon coeur. Elle reconnaîtra
Qu'il est rouge et solide et non tremblant et blême
Et la fille d'Ylmer, Corbeau, te sourira!
Moi, je meurs. Mon esprit coule par vingt blessures.
J'ai fait mon temps. Buvez, ô loups, mon sang vermeil.
Jeune, brave, riant, libre et sans flétrissures,
Je vais m'asseoir parmi les Dieux, dans le soleil!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 27/06/2012 05:55
Đêm sáng trăng, gió lạnh băng. Tuyết phủ
Ngàn dũng sĩ ngủ nơi đây không phần mộ
Mắt thẫn thờ, kiếm vẫn trong tay
Tất cả nằm yên, đàn quạ đen bay lượn lưng trời
Xa xa ánh trăng mờ buông lạnh lẽo
Hialmar giữa đám thây đẫm máu
Chống hai tay lên đoạn kiếm cố vươn cao
Vết thương hông đầy máu đỏ tuôn trào
Này các bạn có ai còn thoi thóp
Hỡi những chàng trai vạm vỡ, yêu đời
Mới sáng nay còn cười, nói, hát vang
Như chim kia trong bụi rậm rộn ràng
Chẳng ai thưa. Mũ ta giờ thủng nát
Một nhát rìu đã xé toác áo che
Máu chảy trên mi. Ta nghe thấy tiếng động lạ
Như tiếng biển gầm, tiếng hú sài lang
Quạ kia ơi, mi kẻ ăn thịt người
Phanh lồng ngực ta ra bằng mỏ sắt
Mai ngươi về tìm các xác vẫn nguyên
Đem tim nóng ta tặng con gái Ylmer
Đến Upsal, nơi bọn Jarls ca hát
Uống bia ngon, dùng be vàng chạm cốc
Hãy bay nhanh, hỡi lãng tử rừng cây!
Tặng vị hôn thẻ cùng với trái tim này
Trên ngọn tháp đàn quạ khoang lai vãng
Sẽ thấy nàng da trắng, tóc dài đen
Hai tai nàng đeo khuyên bạc ròng xinh
Và đôi mắt nàng đẹp sáng hơn sao
Hỡi sứ giả buồn đau, ta yêu nàng tha thiết
Dâng trái tim, nàng chắc sẽ nhận thấy
Không hề run mà rắn chắc, đỏ tươi
Và con gái Ylmer sẽ nhìn quạ, mỉm cười!
Hai chục vết thương. Giã đời, hồn ta bay bổng
Đã hết rồi. Máu đỏ ta đây, sói ơi, hãy uống
Ta tươi trẻ, tự do, dũng cảm, thủy chung
Bay lên trời, sống giữa các thần linh