Thơ » Pháp » Leconte de Lisle
Sous un large soleil d'été, de l'aube au soir,
Sans relâche, fauchant les blés, brisant les vignes,
Longs murs d'hommes, ils ont poussé leurs sombres lignes,
Et là, par blocs entiers, ils se sont laissés choir.
Puis, ils se sont liés en étreintes féroces,
Le souffle au souffle uni, l'oeil de haine chargé.
Le fer d'un sang fiévreux à l'aise s'est gorgé;
La cervelle a jailli sous la lourdeur des crosses.
Victorieux, vaincus, fantassins, cavaliers,
Les voici maintenant, blêmes, muets, farouches,
Les poings fermés, serrant les dents, et les yeux louches,
Dans la mort furieuse étendus par milliers.
La pluie, avec lenteur lavant leurs pâles faces,
Aux pentes du terrain fait murmurer ses eaux
Et par la morne plaine où tourne un vol d'oiseaux
Le ciel d'un soir sinistre estompe au loin leurs masses.
Tous les cris se sont tus, les râles sont poussés.
Sur le sol bossué de tant de chair humaine,
Aux dernières lueurs du jour on voit à peine
Se tordre vaguement des corps entrelacés;
Et là-bas, du milieu de ce massacre immense,
Dressant son cou roidi, percé de coups de feu,
Un cheval jette au vent un rauque et triste adieu
Que la nuit fait courir à travers le silence.
Ô boucherie! Ô soif du meurtre! acharnement
Horrible! odeur des morts qui suffoques et navres!
Soyez maudits devant ces cent mille cadavres
Et la stupide horreur de cet égorgement.
Mais, sous l'ardent soleil ou sur la plaine noire,
Si, heurtant de leur coeur la gueule du canon,
Ils sont morts, Liberté, ces braves, en ton nom,
Béni soit le sang pur qui fume vers ta gloire!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 13/07/2012 21:39
Suốt ngày từ sáng tới chiều
Không ngừng tiến bước, nắng thiêu giữa hè
Lúa, nho, phạt phá tứ bề
Ba quân sát khí, từng bè tiến lên
Từng bè xô xát đẩy chen
Quyện nhau hơi thở, hận đen mặt mày
Lưỡi gươm thọc tiết máu đầy
Óc phòi báng súng thẳng tay đập đầu
Bộ binh, kỵ mã, như nhau
Được thua trông đó, xanh xao, bặt lời
Tay ghì, răng nghiến, mắt lòi
Xác nằm hàng vạn, tối trời càng kinh
Mưa trên mặt mét thương tình
Sụt sùi như khóc đổ quanh sa trường
Một bầy đồng ruộng chim muông
Khí ma, chiều uất màn buông mịt mù
Vừa la hét, giờ rên hừ
Sa trường xương thịt chất bờ thấp cao
Thân người chồng chất ôm nhau
Nhìn sao rõ cảnh thương đau tối trời
Trong cơn tàn sát giữa người
Khổ lây kiếp ngựa lìa đời rống la
Cổ vươn trúng đạn xuyên qua
Đêm yên tiếng hí bay xa não nùng
Đồ tể khát máu ác hung
Mùi hôi tử khí nàn nồng ghê thay
Trời tru đất diệt tụi bay
Trăm ngàn thịt nát xương bay đầy đồng
Ruộng đen cháy nắng đau lòng
Tự do phụng sự, máu nồng bốc hơi
Niềm thương tử sĩ khôn vơi
Tim kề miệng súng, cầu trời độ linh