Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lê Minh Quốc » Tôi vẽ mặt tôi (1994)
Đăng bởi Nguyễn Dũng vào 22/04/2010 11:37
ném chiếc gương soi ra ngoài cửa sổ
để được thấy chân dung tôi tan vỡ
từng mảnh vụn nhỏ nhen
từng mảnh đời bon chen
không còn nguyên vẹn
đừng bảo vệ tôi hây để tôi đâm lén
từng nhát dao vào bóng tôi đang lơ láo trong gương
miệng đang cười sao mồm mép nhạt nhẽo
soi gương mới biết mặt đầy sẹo
chân dung tôi là một hoa cúc héo
suýt ba mươi năm
như một thằng hề vô tâm
khóc cười u mê đi về phố xá
trong cộng đồng anh em mà như người xa lạ
tôi bóp cổ tôi từng đêm vật vã
hãy hát đồng ca cùng khuôn mặt trong gương
tôi thấy tôi thời trai ở chiến trường
cũng đứng trong dàn đồng ca
tay siết cò súng A.K
miệng hoan hô
chân đạp mìn K.63, 45.2A...
đi lênh đênh giữa hai bờ thiện ác
làm sao giết hết vi trùng sốt rét
đang ẩn náu trong gương mặt xanh xao
tôi thấy tôi - chàng chiến sĩ ho lao
không bao giờ đào ngũ
hãy ném chiếc gương soi ra ngoài cửa sổ
để tôi không còn đối diện chính tôi
một gương mặt cục cằn và đáng ghét
nói rằng: tại sao mày không chết?
soi gương cũng thấy mệt
thì hãy đập gương soi
tôi cầm từng mảnh vỡ cứa vào động mạch tôi
máu đen một dòng tinh khiết
chảy hoài.