Thơ » Nga » Konstantin Simonov
Мне хочется назвать тебя женой
За то, что так другие не назвали,
Что в старый дом мой, сломанный войной,
Ты снова гостьей явишься едва ли.
За то, что я желал тебе и зла,
За то, что редко ты меня жалела,
За то, что, просьб не ждя моих, пришла
Ко мне в ту ночь, когда сама хотела.
Мне хочется назвать тебя женой
Не для того, чтоб всем сказать об этом,
Не потому, что ты давно со мной,
По всем досужим сплетням и приметам.
Твоей я не тщеславлюсь красотой,
Ни громким именем, что ты носила,
С меня довольно нежной, тайной, той,
Что в дом ко мне неслышно приходила.
Сравнятся в славе смертью имена,
И красота, как станция, минует,
И, постарев, владелица одна
Себя к своим портретам приревнует.
Мне хочется назвать тебя женой
За то, что бесконечны дни разлуки,
Что слишком многим, кто сейчас со мной,
Должны глаза закрыть чужие руки.
За то, что ты правдивою была,
Любить мне не давала обещанья
И в первый раз, что любишь,— солгала
В последний час солдатского прощанья.
Кем стала ты? Моей или чужой?
Отсюда сердцем мне не дотянуться...
Прости, что я зову тебя женой
По праву тех, кто может не вернуться.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Dạ Miên ngày 13/11/2008 02:15
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 13/11/2008 03:27
Có 2 người thích
Anh muốn được gọi em là vợ
Vì mọi người chưa ai gọi thế đâu
Vì trong căn nhà anh chiến tranh làm hoang đổ
Chắc gì mình sẽ gặp lại nhau.
Vì anh đã mong cho em cả điều dữ,
Vì chẳng mấy khi em xót xa anh,
Vì đêm ấy em muốn là em đến,
Không đợi lời anh nài nỉ, cầu van.
Anh muốn được gọi em là vợ,
Không phải để rồi loan báo khắp nơi,
Không phải bởi tự lâu em đã
Luôn bên anh trong mọi sự trên đời.
Nhan sắc và danh tiếng tuổi tên em
Đâu phải điều đã khiến anh mê đắm,
Anh chỉ cần em dịu dàng bí ẩn
Tới cùng anh như thầm lặng bao lần.
Cái chết sẽ san bằng tên tuổi,
Như ga tàu, nhan sắc sẽ dần qua.
Có ai đó, khi đời xế bóng,
Sẽ ghen hờn, với ảnh chính mình xưa!
Anh muốn được gọi em là vợ
Vì sẽ dài vô tận những ngày xa,
Vì rồi đây những bàn tay lạ sẽ
Vuốt mắt quá nhiều người giờ đang ở bên ta.
Vì em luôn đối với anh thẳng thắn,
Không hứa yêu, không hẹn một điều,
Giây phút cuối buổi chia tay của lính
Em mới lần đầu nói dối rằng, yêu!
Em sẽ là của ai? Của anh hay người khác?
Trái tim anh sao biết được bây giờ...
Hãy thứ lỗi, anh gọi em là vợ
Theo quyền những chàng trai có thể chẳng quay về...
Gửi bởi Anhkhoa ngày Hôm nay 00:03
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Anhkhoa ngày Hôm nay 00:05
Anh muốn gọi em là vợ
Vì chưa ai từng gọi em như thế,
Vì chốn xưa của anh, đổ nát bởi chiến tranh,
Em cũng sẽ chẳng ghé lại làm khách một lần nữa.
Vì anh đã từng mong em đớn đau,
Vì em ít khi thương hại anh,
Vì em đến bên anh vào đêm ấy,
Không chờ lời mời, chỉ khi nào em muốn.
Anh muốn gọi em là vợ
Không phải để nói cùng mọi người,
Không phải vì em đã ở bên anh từ lâu
Theo lời đồn đoán, theo những dấu vết nhạt nhoà.
Anh chẳng kiêu hãnh vì nhan sắc của em,
Cũng chẳng vì tên tuổi vang danh của em,
Anh đủ mãn nguyện với sự dịu dàng, thầm lặng,
Với người đã lặng lẽ bước vào ngôi nhà anh.
Danh vọng sẽ đến với cái chết,
Nhan sắc như đoàn tàu,sẽ lướt qua,
Và khi xế chiều,có một ai đó
Sẽ thấy ghen tị chân dung cũ.
Anh muốn gọi em là vợ
Vì những ngày xa cách chẳng dứt,
Vì với bao người bên anh hiện tại,
Đôi mắt họ phải che đi khi lìa xa.
Vì em đã thật lòng,
Không hứa hẹn yêu anh mãi mãi,
Và lần đầu tiên nói “yêu,” — em đã nói dối
Vào khoảnh khắc cuối của lời chia tay người lính.
Em đã trở thành của ai? Của anh hay của ai khác?
Từ đây trái tim anh chẳng thể nào với tới...
Xin lỗi vì anh gọi em là vợ
Với quyền của những người có thể không quay về.