Thơ » Nga » Konstantin Balmont
Đăng bởi xinbac-tibo vào 30/07/2007 06:01
Я полюбил тебя, лишь увидал впервые.
Я помню, шел кругом ничтожный разговор,
Молчала только ты, и речи огневые,
Безмолвные слова мне посылал твой взор.
За днями гасли дни. Уж год прошел с тех пор.
И снова шлет весна лучи свои живые,
Цветы одели вновь причудливый убор.
А я? Я все люблю, как прежде, как впервые.
И ты по-прежнему безмолвна и грустна,
Лишь взор твой искрится и говорит порою.
Не так ли иногда владычица-луна
Свой лучезарный лик скрывает за горою,-
Но и за гранью скал, склонив свое чело,
Из тесной темноты она горит светло.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi xinbac-tibo ngày 30/07/2007 06:01
Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên
Nhớ câu nói thì thầm khắp mọi chốn
Em lặng im, chỉ những lời nóng bỏng
Của mắt nhìn em gửi đến cho anh.
Ngày theo ngày. Bây giờ đã một năm
Và mùa xuân lại bừng lên vẻ đẹp
Trên trang phục những bông hoa đang kết
Còn anh vẫn yêu em như buổi đầu tiên.
Em vẫn như xưa, buồn bã, lặng im
Chỉ ánh mắt nhìn thay cho lời nói
Vẻ lạnh lùng như Chúa tể – vầng trăng.
Vẻ đẹp của trăng ẩn giấu ở sau rừng
Nhưng sau vách đá dáng hình cúi xuống
Và sáng lên từ bóng tối đêm đen.
Gửi bởi Trăng Quê ngày 01/11/2009 06:50
Anh yêu em, từ cái nhìn đầu tiên
Anh loanh quanh chuyện tầm phào sáo rỗng,
Em im lặng, chỉ những lời nóng bỏng,
Gửi cho anh từ ánh mắt lặng yên.
Ngày lại ngày. Một năm lướt nhẹ êm.
Xuân lại về tia nắng vui nhảy nhót,
Hoa lại thay những mảng màu áo mới.
Còn anh vẫn yêu, như buổi đầu tiên.
Và em như - xưa buồn bã lặng nhìn,
Chỉ ánh mắt long lanh và biết nói.
Phải chăng em là vương nữ - trăng hiền
Giấu vầng hào quang sau dãy núi đồi, -
Nhưng sau vách đá, tán vàng nghiêng tỏa,
Từ đêm đen dày đặc ánh trăng ngời.