Chói chói một vừng tuệ nhật,
Đùn đùn mấy đoá từ vân.
Tam giới soi hoà trên dưới,
Thập phương trải khắp xa gần.
Giải thoát lần lần nghiệp chướng,
Quang khai chốn chốn mê tân.
Trần quốc xảy vừa mạt tạo,
Sứ Hoa bỗng có trung thần.
Vàng đúc lòng son một tấm,
Sắt rèn tiết cứng mười phân.
Trần kiếp vì đầu oan khổ,
Phương hồn đến nỗi trầm luân!
Tế độ dặn nhờ từ phiệt,
Chân linh ngõ được phúc thần.


Tác giả là một nhà sư tu ở chùa Yên Quốc, không rõ tên họ, quê quán, năm sinh năm mất, chỉ biết vào năm 1413, nhà sư rất cảm kích trước sự hy sinh oanh liệt của Nguyễn Biểu, một nghĩa sĩ chống Minh cuối thời Trần, đã làm một bài cầu siêu cho người anh hùng chống giặc ấy. Bài thơ được chép trong tập thế phả họ Hoàng ở Nghệ Tĩnh.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]