Mụ rùa đầu óc lông bông
Chán đời hang lỗ động lòng bốn phương
Ham thanh chuộng lạ thói thường
Thói thường què thích tìm đường rong chơi
Rùa bèn ngỏ với vịt trời
Nể lời vịt cũng nhận lời giúp cho
“Thấy chăng đường rộng hải hồ?
Muốn đi chúng tớ xin thồ đi ngay
Qua chơi Mĩ, vượt đường mây
Tha hồ thăm viếng nước này dân kia
Tha hồ mắt thấy tai nghe
Bao nhiêu phong tục thôn quê, thị thành
Khác nào Uylit lừng danh
Tang bồng hồ thỉ tung hoành thuở xưa”
- Kể ra cũng khó bất ngờ
Bắt vua Uylit chen vô việc này
Vịt bàn, rùa chộp lấy ngay
Đôi bên kế hoạch đặt bày xong xuôi
Vịt sáng chế “máy” lên trời
Để đưa cô ả rong chơi hải hồ
Xuyên qua cái mõm của cô
Vịt luồn chiếc gậy dặn dò thiết tha:
“Cắn cho chặt! Chớ buông ra!”
Thế rồi mỗi vịt ngậm tha một đầu
Rùa bay. Đây đó xôn xao
Lạ lùng thấy ả tầng cao lững lờ
Một thân nặng tựa nhà to
Giữa hai ông vịt vởn vờ trên cao
Người reo: “Kỳ diệu xiết bao!
Xem bà rùa chúa võng đào dạo mây!
- Chúa bà? Ừ! Chính ta đây!
Này này! Bà bảo, lũ bay chớ cười!”
Lẽ ra cứ im hơi lặng tiếng
Thì tha hồ thăm viếng nơi nơi
Há mồm nhả gậy rùa rơi
Tan thây dưới gót chân người đứng coi
Vì đâu rùa phải bỏ đời
Chính vì cái mép cái môi cô mình

Tò mò hão cùng huênh hoang rởm
Bép xép xằng láu mõm hở hang
Cũng là một họ một hàng
Một dòng nhắng nhít, một phường linh tinh


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)