Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn
Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn » Tập 7
Đăng bởi hongha83 vào 11/10/2024 15:12
L’Homme qui court après la fortune
et l’Homme qui l’attend dans son lit
Qui ne court après la Fortune?
Je voudrais être en lieu d’où je pusse aisément
Contempler la foule importune
De ceux qui cherchent vainement
Cette fille du sort de Royaume en Royaume,
Fidèles courtisans d’un volage fantôme.
Quand ils sont près du bon moment,
L’inconstante aussitôt à leurs désirs échappe:
Pauvres gens, je les plains, car on a pour les fous
Plus de pitié que de courroux.
Cet homme, disent-ils, était planteur de choux,
Et le voilà devenu Pape:
Ne le valons-nous pas? Vous valez cent fois mieux;
Mais que vous sert votre mérite?
La Fortune a-t-elle des yeux?
Et puis la papauté vaut-elle ce qu’on quitte,
Le repos, le repos, trésor si précieux
Qu’on en faisait jadis le partage des Dieux?
Rarement la Fortune à ses hôtes le laisse.
Ne cherchez point cette Déesse,
Elle vous cherchera; son sexe en use ainsi.
Certain couple d’Amis en un bourg établi,
Possédait quelque bien: l’un soupirait sans cesse
Pour la Fortune; il dit à l’autre un jour:
Si nous quittions notre séjour?
Vous savez que nul n’est prophète
En son pays: cherchons notre aventure ailleurs.
Cherchez, dit l’autre Ami, pour moi je ne souhaite
Ni climats ni destins meilleurs.
Contentez-vous; suivez votre humeur inquiète;
Vous reviendrez bientôt. Je fais voeu cependant
De dormir en vous attendant.
L’ambitieux, ou si l’on veut, l’avare,
S’en va par voie et par chemin.
Il arriva le lendemain
En un lieu que devait la Déesse bizarre
Fréquenter sur tout autre; et ce lieu, c’est la cour.
Là donc pour quelque temps il fixe son séjour,
Se trouvant au coucher, au lever, à ces heures
Que l’on sait être les meilleures;
Bref, se trouvant à tout, et n’arrivant à rien.
Qu’est ceci? ce dit-il, cherchons ailleurs du bien.
La Fortune pourtant habite ces demeures.
Je la vois tous les jours entrer chez celui-ci,
Chez celui-là; d’où vient qu’aussi
Je ne puis héberger cette capricieuse?
On me l’avait bien dit, que des gens de ce lieu
L’on n’aime pas toujours l’humeur ambitieuse.
Adieu messieurs de cour; messieurs de cour adieu:
Suivez jusques au bout une ombre qui vous flatte.
La Fortune a, dit-on, des temples à Surate;
Allons là. Ce fut un de dire et s’embarquer.
Ames de bronze, humains, celui-là fut sans doute
Armé de diamant, qui tenta cette route,
Et le premier osa l’abîme défier.
Celui-ci pendant son voyage
Tourna les yeux vers son village
Plus d’une fois, essuyant les dangers
Des pirates, des vents, du calme et des rochers,
Ministres de la mort. Avec beaucoup de peines
On s’en va la chercher en des rives lointaines,
La trouvant assez tôt sans quitter la maison.
L’homme arrive au Mogol; on lui dit qu’au Japon
La Fortune pour lors distribuait ses grâces.
Il y court; les mers étaient lasses
De le porter; et tout le fruit
Qu’il tira de ses longs voyages,
Ce fut cette leçon que donnent les sauvages:
Demeure en ton pays, par la nature instruit.
Le Japon ne fut pas plus heureux à cet homme
Que le Mogol l’avait été;
Ce qui lui fit conclure en somme,
Qu’il avait à grand tort son village quitté.
Il renonce aux courses ingrates,
Revient en son pays, voit de loin ses pénates,
Pleure de joie, et dit: Heureux, qui vit chez soi;
De régler ses désirs faisant tout son emploi.
Il ne sait que par ouïr-dire
Ce que c’est que la cour, la mer, et ton empire,
Fortune, qui nous fais passer devant les yeux
Des dignités, des biens, que jusqu’au bout du monde
On suit, sans que l’effet aux promesses réponde.
Désormais je ne bouge, et ferai cent fois mieux.
En raisonnant de cette sorte,
Et contre la Fortune ayant pris ce conseil,
Il la trouve assise à la porte
De son ami plongé dans un profond sommeil.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 10/10/2024 15:12
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 10/10/2024 15:55
Ai người không chạy theo Thần Mệnh
Cả một đoàn tìm kiếm hoài công
Nước này nước nọ chạy vung
Trung thành với bóng ma không yên hình
Ước có chỗ đứng nhìn ngắm họ
Để dễ dàng trông rõ mười mươi
Nhiều khi họ sắp gặp thời
Thần hay đổi ý lại rời khỏi luôn
Nhìn họ thảm hại mà thương
Thấy điên thì xót chứ không giận hờn
Họ nói: “Lão kia trồng cải bắp
Vậy mà nay thành phắt giáo hoàng
Bọn mình không bằng lão chăng?”
Các người hơn ổng gấp trăm
Nhưng hơn thì có ăn nhằm gì không?
Mắt Thần Mệnh dõi trông ta hẳn
Chức giáo hoàng có đáng để ta
Lìa xa thư thái vốn là
Kho báu vô giá mọi nhà trời ban?
Thần Mệnh hiếm dành phần thư thái
Cho mọi người ngay tại nhà thần
Đừng tìm thần lấy một lần
Bởi chính nữ thần sẽ kiếm ta thôi
Thị trấn nọ có một đôi
Bạn bè khá giả. Một người thiết tha
Luôn ao ước gặp bà Thần Mệnh
Nên một hôm tìm đến bảo rằng:
“Chúng mình đi một chuyến chăng?
Ở quê mãi cũng nhì nhằng thế thôi
Cầu may ta phải tìm nơi”
“Cứ tìm - người nọ đáp lời - còn tôi
Không cầu hơn hoặc nơi nào nữa
Hãy cam lòng và cứ làm theo
Tính khí bất ổn bao điều
Anh sẽ một sớm một chiều quay lui
Khi anh đã ra đi rồi
Tôi xin ngủ kỹ đợi người bạn xưa”
Chàng kia tham vọng không vừa
Hay mải tích của nếu ưa nói vầy
Bèn rời quê dặm dài thẳng tiến
Ngày hôm sau đã đến được nơi
Mà chắc thần vẫn tới lui
Hơn nhiều chốn khác: là nơi cung đình
Chàng quyết định để mình lưu lại
Một thời gian chốn ấy là tươm
Lúc ngủ dậy, lúc lên giường
Gặp nhau giờ đó lẽ thường tuyệt sao
Gặp mặt hết, thấy gì đâu
“Chuyện gì thế nhỉ? Phải mau đi tìm
Nơi khác sẽ cho mình của cải
Nhưng thần thường lưu lại nơi đây
Thấy luôn đến mấy nhà này
Sao mình không tiếp được ngay nhà mình
Một vị thần tính tình đồng bóng?
Người cung đình thuộc giống tham lam
Không được dân chuộng rõ ràng
Vậy xin vĩnh biệt các trang quần thần
Quần thần hỡi, thêm lần vĩnh biệt
Xin các ngài bám riết luôn cho
Cái hình bóng vẫn phỉnh phờ
Đền đài Thần Mệnh bây giờ ở xa
Tận phương Đông nên ta lại phải
Đi mau sang chốn ấy mà lùng”
Chàng ta vừa mới nói xong
Tàu kia thoắt đã thẳng dòng lướt nhanh
Hỡi nhân loại hồn đồng thanh, chắc hẳn
Người này thân được gắn kim cương
Cho nên dám chọn con đường
Thách thức vực thẳm nhiễu nhương hành trình
Đôi lần chàng đưa mắt nhìn
Về nơi bản quán, hết mình vượt nguy
Thoát cướp bóc, vững khi gió táp
Lúc lặng trời không gặp đá ngầm
Toàn Thượng thư của Tử thần
Thần Mệnh ta vẫn chăm chăm đi lùng
Tốn công sức tại vùng xa ngái
Thì nằm nhà, ta lại thấy thần
Môgôn chàng mới đặt chân
Thì biết thần đã dặm ngàn Phù Tang
Để ban ân huệ muôn vàn
Thế là chàng lại vội vàng chạy theo
Biển mệt mỏi sau nhiều lần chở
Thân xác chàng và của mang cùng
Những thứ chàng đã tốn công
Lần hồi kiếm được qua từng chuyến đi
Và chàng ta được nghe bài giảng
Kẻ dã man thường tặng con người:
“Ở lại nơi quê mình thôi
Thiên nhiên dạy dỗ mãi rồi cũng khôn”
Tại Phù Tang hay Môgôn
Chàng đều không thấy sướng hơn quê nhà
Do sai lầm chàng đà rời bỏ
Rốt cuộc chàng thấy rõ điều trên
Khước từ các cuộc chạy thêm
Không còn đơn bạc, về liền quê xưa
Đất ông cha chàng vừa nom thấy
Lòng sướng vui lệ chảy chan hoà:
“Sướng thay người sống tại nhà
Điều hoà mong ước cùng là làm ăn
Thần Mệnh hỡi hắn toàn nghe tả
Về cung đình, biển cả, xứ thần
Thần trỏ cho thấy thật gần
Phẩm cách, của cải lần lần hiện ra
Còn chúng tôi theo đà theo đuổi
Hứa hẹn kia tới cuối cùng trời
Mà hiệu quả chẳng đáp lời
Từ nay tôi quyết không rời nửa phân
Mọi việc sẽ trăm lần hơn thế”
Đang ba hoa lời lẽ chống thần
Sau khi thu được lời răn
Chàng thấy Thần Mệnh đàng hoàng ngồi yên
Cạnh cánh cửa bên thềm nhà ấy
Nghe bên trong bạn ngáy ngon lành