Thơ » Pháp » Jean de La Fontaine » Ngụ ngôn » Tập 9
Đăng bởi hongha83 vào 10/10/2024 08:40
Un Mari fort amoureux,
Fort amoureux de sa Femme,
Bien qu’il fût jouissant, se croyait malheureux.
Jamais œillade de la Dame,
Propos flatteur et gracieux,
Mot d’amitié, ni doux sourire,
Déifiant le pauvre Sire,
N’avaient fait soupçonner qu’il fût vraiment chéri. Je le crois, c’était un mari.
Il ne tint point à l’hyménée
Que content de sa destinée
Il n’en remerciât les Dieux;
Mais quoi? Si l’amour n’assaisonne
Les plaisirs que l’hymen nous donne,
Je ne vois pas qu’on en soit mieux.
Notre épouse étant donc de la sorte bâtie,
Et n’ayant caressé son Mari de sa vie,
Il en faisait sa plainte une nuit. Un Voleur
Interrompit la doléance.
La pauvre femme eut si grand’peur
Qu’elle chercha quelque assurance
Entre les bras de son Époux.
Ami Voleur, dit-il, sans toi ce bien si doux
Me serait inconnu. Prends donc en récompense
Tout ce qui peut chez nous être à ta bienséance;
Prends le logis aussi. Les voleurs ne sont pas
Gens honteux, ni fort délicats:
Celui-ci fit sa main. J’infère de ce conte
Que la plus forte passion
C’est la peur: elle fait vaincre l’aversion,
Et l’amour quelquefois; quelquefois il la dompte;
J’en ai pour preuve cet amant
Qui brûla sa maison pour embrasser sa Dame,
L’emportant à travers la flamme.
J’aime assez cet emportement;
Le conte m’en a plu toujours infiniment:
Il est bien d’une âme Espagnole,
Et plus grande encore que folle.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 10/10/2024 08:40
Có 1 người thích
Anh chồng si say mê cô vợ
Hưởng thụ rồi vẫn cứ khổ đau
Bởi nàng một mực trước sau
Không hề liếc mắt, chẳng câu nịnh mời
Nét duyên dáng, nụ cười dịu mát
Tôn chồng lên thành bậc thánh thần
Cũng không có lấy một lần
Làm chàng ngờ vực liệu nàng có yêu
Tôi vẫn tin vào điều chàng nghĩ
Hôn nhân ư, không thể dựa vào
Chỉ biết cảm tạ trời cao
Bằng lòng số phận được sao hay vầy
Nếu tình yêu có tài tô điểm
Cho thú vui trong chuyện hôn nhân
Tôi cũng không thấy gì hơn
Thói quen cô vợ có phần ăn sâu
Không lần nào vuốt ve chồng sất
Một đêm chàng không ngớt kêu ca
Đang yên trộm lẻn vào nhà
Cô vợ sợ quá xoay qua ôm chồng
“Này trộm ơi nếu không có bạn
Thì làm sao có đặng của này
Cái của êm ái như vầy
Mà ta đây vẫn chẳng hay chút nào
Ta thưởng đó, hãy cầm mau
Cứ thoải mái vào lấy cái bạn ưa
Lấy luôn nhà, ta cũng ừ”
Trộm cắp là kẻ không từ việc chi
Cũng chẳng tế nhị gì cho lắm
Nên tên này bèn khoắng sạch trơn
Tôi suy qua bài ngụ ngôn
Rằng nỗi sợ vẫn mạnh hơn rất nhiều
Đứng đầu bảng bao nhiêu dục vọng
Ghê tởm gặp sợ cũng phải tiêu
Đôi khi sợ thắng tình yêu
Đôi khi lại bị tình yêu san bằng
Tôi có chứng cứ một chàng
Đốt nhà mình để hôn nàng
Bế nàng trong lửa đàng hoàng bước đi
Hăng hái vậy tôi cũng mê
Câu chuyện lý thú không hề phôi pha
Một tâm hồn Tây Ban Nha thực sự
Lớn lao hơn cả độ điên rồ