Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Lục bát
Thời kỳ: Nguyễn

Đăng bởi Vanachi vào 09/12/2018 13:44

Vai mang khăn gói thẳng xông,
Mẹ kêu lạy mẹ thương chồng phải theo.
Đá cheo leo muốn trèo sợ trượt,
Muốn nói một hai lời sợ nhột ý em.
Bậu đừng bán dạng thuyền quyên,
Cái khăn bậu bịt cũng tiền anh mua.
Thò tay mà ngắt ngọn ngò,
Thương em đứt ruột giả đò ngó ngơ.
Ngó lên nhang tắt đèn lờ,
Cha mẹ đâu vắng giường thờ quạnh hiu.
Mặc ai giàu mến sang yêu,
Mưa mai dễ biết nâng chìu nào hay.
Dùng dằng tay lại bắt tay,
Bước đi một bước giây giây lại dừng.
Ăn cơm ba bát lưng lưng,
Uống nước cầm chừng để dạ thương em.
Chồng già vợ trẻ là duyên,
Vợ già chồng trẻ là tiên ba đời.
410. Bần gie con đóm đậu sáng giời,
Lỡ duyên tại bậu trách trời sao đang.
Tiếc cây cội lớn không tàng,
Tiếc hàng cúc rậm cả ngàn không bông.
Áo đen năm nút con rồng,
Đứng xa con phụng lại gần con qui.
Trách ai thói ở vô nghì,
Sa đâu ấm đó nghĩ gì trước sau.
Quản bao thân mỗ dãi dầu,
Giả như Lưu Bị qua cầu Khổng Minh.
Đã mang nhơn ngãi vào mình,
Bỏ đi thì tiếc công tình xưa nay.
Hai tay bưng cái rổ may,
Kéo đi kéo lại của mầy của tao.
Nào khi tôm luộc mướp bào,
Anh ăn anh phụ trời nào để anh.
Chồng quan đi võng hai hàng,
Đi gươm bốn cặp đi làn bốn bông.
Bậu về kẻo mẹ bậu trông,
Kẻo con bậu khóc kẻo chồng bậu than.
420. Anh ở với em cho trước rũ mai tàn,
Mai sau anh có thất vận, lên ngàn anh cũng ưng.
Xăm xăm bước tới cây chanh,
Lăm le muốn bẻ sợ nhành chông gai.
Thinh thinh đất rộng trời dài,
Biết sao cho đặng duyên hài trăm năm.
Sông dài con cá lội biệt tăm,
Phải duyên chồng vợ trăm năm cũng chờ.
Thân em như giấy nửa tờ,
Chớ nghi mà tội chớ ngờ mà oan.
Ngọc còn ẩn đá chờ vàng,
Anh còn ẩn ảnh chờ nàng lớn khôn.
Nực nam chói nước nghiêng thoàn,
Khổ anh anh chịu khổ nàng anh thương.
Gió đưa gió đẩy bông trang,
Bông búp về nàng bông nở về anh.
Luỹ san san đưa nàng xuống vịnh,
Anh trở lộn về nhuốm bịnh tương tư.
Gặp mặt anh đây em cũng muốn kết gia cư ngụ,
Chẳng hay anh còn vợ cũ anh xưa.
430. Thiếp đà lựa chuỗi thiếp mua,
Lưa nhang thiếp cúng lựa chùa thiếp tu.
Lên chùa thấy Phật muốn tu,
Về nhà thấy mẹ công phu chưa đền.
Muốn đi tu công phu chưa có,
Muốn lên chùa chuông mõ cũng không.
Trăm năm trăm tuổi trăm chồng,
Thằng nào nhơn đạo ẵm bồng trên tay.
Xa đàng mới biết ngựa hay,
Làm quen mới biết lâu ngày phải chăng.
Con thỏ giỡn trăng sơn băng thuỷ kiệt,
Ai ở hai lòng nhựt nguyệt xét soi.
Thương em những thuở trong nòi,
Anh tới anh ngồi, em khóc anh đưa.
Vỗ vai con bảy không ừ,
Hay là con bảy giận con bảy từ ngãi anh.
Công anh đắp luỹ xây thành,
Trồng cây nên trái để dành ai ăn.
Bậu đừng tham đó bỏ đăng,
Chơi lê quên lựu chơi trăng quên đèn.
440. Thấy người ăn thì gọi rằng hèn,
Cắp lấy cái kèn liền búng má ra.
Lang vân chết cũng ra ma,
Chính chuyên chết cũng đem ra ngoài đồng.
Tào khương chi thê bất khả hạ đường,
Bần tiện chi giao mạc khả vong,
Không xong đã biết không xong,
Ở cho hết dạ hết lòng thì thôi.
Thiên sinh nhơn hà nhơn vô lộc,
Địa sinh thảo hà thảo vô căn,
Trời sinh người đều có lộc trời,
Đất thì sinh cỏ rễ chồi nào không.
Thuyền chèo hò hụi dưới sông,
Gánh gạo đưa chồng nước mắt như mưa.
Trồng tre trồng trúc trồng dừa,
Muốn nên cơ nghiệp thì chừa lang vân.
Ở cho phải phải phân phân,
Cây da cậy thần thần cậy cây da.
Xăm xăm trong phủ bước ra,
Áo đen nút bạc xinh đà quá xinh.
Ai đi bờ đắp một mình,
Phất phô chéo áo giống hình phu quân.
Tiếc cây hoa sứ nở bầm,
Tiếc hường nhan bậu lấy lầm đứa ngu.
450. Biển dông gió thổi bốn mùa,
Sa mê lời nói thuốc bùa không hay.
Đồng hồ còn có khi sai,
Chung tình với bậu trước hoài như sau.
Dụng tửu binh giải phá thành sầu,
Nên hư tại vận anh không cầu không tham.
Chẳng xanh cũng dựa màu chàm,
Chẳng nên chồng vợ kết làm đệ huynh.
Văn kỳ thinh bất kiến kỳ hình,
Thế gian đàm tiếu vốn tình anh không.
Đã nguyền hai chữ đồng tâm,
Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai.
Ai về ai ở mặc ai,
Áo dà ở lại đến mai sẽ về.
Đi đâu mà chẳng thấy về,
Hay là quần tía dựa kề áo nâu.
Ngồi buồn giả chước đi câu,
Cho giải lòng sầu kẻo dạ nhớ thương.
Tay bưng chén quế tay chế nước đường,
Vãng lai lai vãng tình thương cạn rồi.
460. Muốn cho mau lớn mà chơi,
Mới lớn vừa rồi già lại theo sau.
Ớ ghe sau chèo mau anh đợi,
Kẻo đêm tối rồi trời lợi mưa dông.
Ớ ghe ai chờ đợi em cùng,
Kẻo ghe em nặng vẫy vùng chẳng đi.
Trăng lên khỏi núi trăng quì,
Bậu lo thân bậu lo gì thân qua.
Rủ nhau xuống biển bắt cua,
Lên non bắn nhạn vô chùa nghe kinh.
Linh đinh một chiếc thuyền tình,
Mười hai bến nước gởi mình vào đâu.
Ai tầng bận áo không bâu,
Ăn cơm không đũa, ăn trầu không vôi.
Cực lòng qua lắm qua bậu ôi,
Tiền qua cưới bậu để người chơi chung.
Có chồng bậu nói rằng không,
Con đâu bậu ẵm bậu bồng trên tay.
Sá chi chút phận bèo mây,
Làm cho bể ái khi đầy khi vơi.
470. Chim bay mỏi cánh chim ngơi,
Đố ai bắt đặng chim trời mới ngoan.
Ngó lên am tự chùa vàng,
Muốn tu thì đặng đó, bỏ nàng ai nuôi.
Khúc sông khúc lỡ khúc bồi,
Thương em khó đứng khó ngồi cùng em.
Cau già lỡ hứa bán thiên,
Chị nọ lỡ lứa nằm riêng một mình.
Cau già lỡ hứa bán trăm,
Chị nô lỡ lứa biết nằm cùng ai.
Sáu đông càng khắc càng chầy,
Ba thu luận lại một ngày dài ghê.
Trải qua dấu thỏ đàng dê,
Chim kêu vượn hú tư bề nước non.
Vái trời cho đặng vuông tròn,
Trăm năm giữ vẹn lòng son cùng chàng.
Gió đưa buồng hạnh rảnh rang,
Tiếng oan thiếp chịu để chàng thơm danh.
Bậu nghe ai dỗ ai dành,
Bậu tham chốn khác bậu đành bỏ qua.
480. Nên thì lập kiểng trồng hoa,
Chẳng nên đá kiểng trồng cà dái dê.
Chẳng nên thiếp lộn trở về,
Dưỡng nuôi từ mẫu trọn bề hiếu trung.
Sao hỡi sao, sao chưa có mọc,
Sao mọc bên bắc nước mắt bên đông,
Biết thuở nào cho gặp mặt chồng,
Đêm khuya em hoài vọng, nước mắt hồng tuôn rơi.
Dứt tình anh mới giơ roi,
Đó lui dặm liễu đây hồi cố hương.
Cũng liều nhắm mắt đưa chơn,
Mà xem con tạo xây vần về đâu.
Quản bao thân mỗ dãi dầu,
Mang đai Tử Lộ quảy bầu Nhan Uyên.
Than rằng chày nặng cối nghiêng,
Không ai dùa trộn nghiêng triềng khó đâm.
Bạn về ta chẳng dám cầm,
Giăng tay đưa bạn ruột bầm như dưa.
Dầu cho năm lọc bảy lừa,
Giàu sang tại số nên hư tại mình.
Đã cam chịu bạc với tình,
Chúa đông để tội một mình cho ưng.
490. Hai hàng nước mắt rưng rưng,
Thương em anh phải gian truân nhiều bề.
Ngó lên tấm chăn đỏ, con phụng nhỏ, kiến loan sẻ,
Tưởng nên chồng vợ, ai dè em hư.
Nước ròng bỏ bãi xa cừ,
Lại đây anh nói tận từ em nghe.
Bước xuống ghe ba lần không dứt,
Khuyên em vào cho khuất anh lui.
Nói đãi buôi cho xuôi lòng bạn,
Kẻo sông giang hồ khúc cạn khúc sâu.
Hát một đôi câu giải sầu muôn sự,
Người mặc người ta giữ ý ta.
Muốn cho trên thuận dưới hoà,
Chồng kêu vợ dạ mới là gái ngoan.
Trách gà sao vội gáy tan,
Chung tình chưa mãn chuông vàng vội rung.
Tiếc công vun quén chậu tùng,
Săm soi trên ngọn gốc sùng không hay.
Nhạn nam én bắc lạc bầy,
Biết bao giờ đặng duyên vầy ái ân.
500. Nói ra tủi hổ muôn phần,
Ruột dường chỉ thắt dao dần lá gan.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]