Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Hoàng Vũ Thuật » Đám mây lơ lửng (2000)
Thật xấu hổ khi lòng tự dối
Với mọi người cái tốt thuộc về anh
Nhưng trái tim biết thừa có lỗi
Trái tim xưa nay vốn đập chân thành
Nếu cứ trụi trần mọi điều bỗ bã
Ngày mỗi ngày đáng sợ hơn nhiều
Nên cuộc sống lẽ thường, trả giá
Nỗi khổ nhất đời thuộc kẻ đang yêu
Anh cũng vậy giữa mà sương phủ
Sánh sao cùng trinh trắng tình em
Hãy chôn đi những vần thơ xấu số
Để trời xanh muôn thuở bình yên
Vì anh biết những bài thơ anh viết
Là thanh gươm tự giết trái tim mình