Gã lái nô neo tầu
Bên dải phá rộng sâu
Y ráng chờ trăng sớm
Và gió lộng canh thâu

Chiếc tàu neo ven phá
Đoàn thuỷ thủ vật vờ
Ngắm nhìn con sấu xám
Trườn vào vịnh lặng tờ

Thi thoảng mùi hoa cam
Hoà lẫn hương gia vị
Như phả từ thiên đàng
Xuống cõi trần tội lỗi

Chủ trại trong lều rạ
Hút thuốc, vẻ suy tư
Lái nô sờ then cửa
Ý chừng vội ra đi

Y nói: "Tàu ta buộc
Ven phá rộng kề bên
Ta chỉ chờ trăng sớm
Và thuỷ triều dâng lên"

Cô gái trước mắt họ
Rụt rè ngẩng mặt lên
Nửa tò mò, nửa sợ
Cô gái lai đứng nhìn

Mắt nàng to sáng toả
Tay và cổ để trần
Y phục nàng chỉ có
Váy màu sáng, tóc đen

Môi nàng cười hé nụ
Thiêng liêng và âm thầm
Như mặt pho tượng thần
Dưới đèn thờ leo lét

Chủ nói: "Đất cằn khô
Trại này đang hoá cỗi"
Hết nhìn vàng lái nô
Lại liếc trông cô gái

Trái tim gã giằng xé
Vì mối lợi đáng nguyền
Gã thừa biết kẻ đam mê đã sinh nàng
Thừa biết của ai nàng mang dòng máu

Tiếng nghĩa tình quá yếu
Chủ trại cầm chuỗi vàng
Mà nàng lai tái nhợt
Bàn tay nàng lạnh băng

Lái nô vội dẫn nàng ra
cầm tay dắt tới miền xa cuối trời
Rồi nàng nô lệ trọn đời
Trọn đời nô lệ, trọn đời hầu non!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)