Thơ » Pháp » Henri de Régnier
Đăng bởi hongha83 vào 09/10/2024 08:02
Un enfant vint mourir, les lèvres sur tes eaux,
Fontaine! de s’y voir au visage trop beau
Du transparent portrait auquel il fut crédule…
Les flûtes des bergers chantaient au crépuscule;
Une fille cueillait des roses et pleura;
Un homme qui marchait au loin se sentit las.
L’ombre vint. Les oiseaux volaient sur la prairie;
Dans les vergers, les fruits d’une branche mûrie
Tombèrent, un à un, dans l’herbe déjà noire,
Et, dans la source claire où j’avais voulu boire,
Je m’entrevis comme quelqu’un qui s’apparaît.
Était-ce qu’à cette heure, en toi-même, mourait
D’avoir voulu poser ses lèvres sur les siennes
L’adolescent aimé des miroirs, ô Fontaine?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 09/10/2024 08:02
Thực diễm lệ hình in trong nước biếc
Tưởng môi ai e ấp gọi môi mình
Cậu bé chết cả tin điều chẳng thực
Sáo mục đồng réo rất buổi chiều xanh
Cô gái nhỏ hái hoa hồng nức nở
Dặm đường dài kẻ lỡ bước chồn chân
Trời đã tối. Chim chập chờn nội cỏ
Trong vườn cây trái chín đỏ trên cành
Nghe sương xuống đang lần lần nhẹ rụng
Dòng suối trong đến uống nước thơm lành
Tôi thấy mình như kẻ lạ hiện thân
Phải chăng chính lúc này lìa cuộc sống
Cậu thiếu niên ngàn gương soi lưu luyến
Hôn đôi môi đâu biết đó môi mình