Thơ » Đức » Heinrich Heine » Biển Bắc (1825-1826) » Phần 2
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 12/01/2007 16:15, đã sửa 4 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 21/12/2017 09:48
Hoffnung und Liebe! Alles zertrümmert!
Und ich selber, gleich einer Leiche,
Die grollend ausgeworfen das Meer,
Lieg ich am Strande,
Am öden, kahlen Strande.
Vor mir woget die Wasserwüste,
Hinter mir liegt nur Kummer und Elend,
Und über mich hin ziehen die Wolken,
Die formlos grauen Töchter der Luft,
Die aus dem Meer, in Nebeleimern,
Das Wasser schöpfen,
Und es mühsam schleppen und schleppen,
Und es wieder verschütten ins Meer,
Ein trübes, langweil'ges Geschäft,
Und nutzlos, wie mein eignes Leben.
Die Wogen murmeln, die Möwen schrillen,
Alte Erinnrungen wehen mich an,
Vergessene Träume, erloschene Bilder,
Qualvoll süße, tauchen hervor.
Es lebt ein Weib im Norden,
Ein schönes Weib, königlich schön.
Die schlanke Zypressengestalt
Umschließt ein lüstern weißes Gewand;
Die dunkle Lockenfülle,
Wie eine selige Nacht,
Von dem flechtengekrönten Haupt sich ergießend,
Ringelt sich träumerisch süß
Um das süße, blasse Antlitz;
Und aus dem süßen, blassen Antlitz,
Groß und gewaltig, strahlt ein Auge,
Wie eine schwarze Sonne.
Oh, du schwarze Sonne, wie oft,
Entzückend oft, trank ich aus dir
Die wilden Begeistrungsflammen,
Und stand und taumelte, feuerberauscht -
Dann schwebte ein taubenmildes Lächeln
Um die hochgeschürzten, stolzen Lippen,
Und die hochgeschürzten, stolzen Lippen
Hauchten Worte, süß wie Mondlicht,
Und zart wie der Duft der Rose -
Und meine Seele erhob sich
Und flog, wie ein Aar, hinauf in den Himmel!
Schweige, ihr Wogen und Möwen!
Vorüber ist alles, Glück und Hoffnung,
Hoffnung und Liebe! Ich liege am Boden.
Ein öder, schiffbrüchiger Mann,
Und drücke mein glühendes Antlitz
In den feuchten Sand.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 12/01/2007 16:15
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi thanhbinh82_tp ngày 12/01/2007 16:19
Cả hy vọng và tình yêu tan vỡ
Bản thân ta bị biển kia giận dữ
Ném lên nằm như một thây ma
Trên bờ bể cô đơn buồn tẻ
Phía trước ta là mặt nước hoang vu
Sau lưng ta là đói nghèo, đau khổ
Trên đầu ta bay lượn những làn mây
Những làn mây như lũ gái nhà trời
Nước da xám và dáng hình không rõ
Họ vục những chiếc gàu sương xuống bể
Múc nước lên, nặng nhọc lội về
Rồi lại đổ ào xuống bể như xưa
Ôi, cái công việc chán chường tẻ ngắt
Cũng vô ích như đời ta vô ích
Chim hải âu kêu, sóng vỗ rì rào
Những kỷ niệm xưa về chiếm lĩnh hồn ta;
Những giấc mộng từ lâu quên bẵng
Những hình ảnh tự bao giờ xoá hẳn
Lại trở về tất cả trở về đây
Tìm đến hồn ta vò xé đoạ đầy
Ở phương Bắc có một nàng xinh đẹp
Một vẻ đẹp huy hoàng, lộng lẫy biết bao
Tấm thân nàng thon nhỏ cao cao
Như cây bách phủ trong màu áo trắng
Đã khơi dậy nỗi khát khao thèm muốn
Mái tóc nàng lơi lả màu đen
Như bao niềm khoái lạc trong đêm
Buông rủ xuống chung quanh khuông mặt
Vừa xanh xao, hiền dịu của nàng
Từ gương mặt xanh xao, hiền dịu đó
Đôi mắt sáng, mở to, sắc sảo
Chói ngời lên như mặt trời đen
Đã bao lần hỡi mặt trời đen
Ta đến xin ngươi chút lửa hồng phấn khởi
Để mong giúp cho lòng ta thanh thoả!
Được lủa rồi ta lảo đảo say sưa
Một nụ cười hiền dịu biết bao nhiêu
Đang dạo khắp môi ngươi, đôi môi kiêu ngạo
Mà ta biết không thể nào chạm tới
Và môi kia đã thầm thĩ những lời
Cũng dịu dàng như một ánh trăng soi
Và ngọt lịm như hương hồng toả sớm
Tâm hồn ta như phượng hoàng vỗ cánh
Bay lên cao lao thẳng đến trời xanh.
Ôi, hải âu! Ôi sóng cả!Hãy im!
Cả hạnh phúc, cả tình yêu, hy vọng
Đã trôi qua tất cả đã trôi đi
Còn ta đây, là một người chết đắm
Bị vứt nằm trên đất lẻ loi
Ta đang áp mặt ta nóng bỏng
Trên cát bờ ẩm ướt này đây.