Đăng bởi hongha83 vào 21/03/2025 08:08
(Bruchstücke einer älteren Fassung)
Lange tot und tiefverschlossen,
Grüßt mein Herz die schöne Welt,
Seine Zweige blühn und sprossen,
Neu von Lebenskraft geschwellt;
O! ich kehre noch ins Leben,
Wie heraus in Luft und Licht
Meiner Blumen selig Streben
Aus der dürren Hülse bricht.
Die ihr meine Klage kanntet,
Die ihr liebezürnend oft
Meines Sinnes Fehle nanntet
Und geduldet und gehofft,
Eure Not ist aus, ihr Lieben!
Und das Dornenbett ist leer,
Und ihr kennt den immertrüben
Kranken Weinenden nicht mehr.
Wie so anders ist’s geworden!
Alles was ich haßt und mied,
Stimmt in freundlichen Akkorden
Nun in meines Lebens Lied,
Und mit jedem Stundenschlage
Werd ich wunderbar gemahnt
An der Kindheit goldne Tage,
Seit ich dieses Eine fand.
Diotima! selig Wesen!
Herrliche, durch die mein Geist,
Von des Lebens Angst genesen,
Götterjugend sich verheißt!
Unser Himmel wird bestehen,
Unergründlich sich verwandt
Hat, noch eh’ wir uns gesehen,
Unser Wesen sich gekannt.
Da ich noch in Kinderträumen,
Friedlich wie der blaue Tag,
Unter meines Gartens Bäumen
Auf der warmen Erde lag,
Da mein erst Gefühl sich regte,
Da zum erstenmale sich
Göttliches in mir bewegte,
Säuselte dein Geist um mich.
Ach und da mein schöner Friede,
Wie ein Saitenspiel, zerriß,
Da von Haß und Liebe müde
Mich mein guter Geist verließ,
Kamst du, wie vom Himmel nieder
Und es gab mein einzig Glück,
Meines Sinnes Wohllaut wieder
Mir ein Traum von dir zurück.
Da ich flehend mich vergebens
An der Wesen kleinstes hing,
Durch den Sonnenschein des Lebens
Einsam, wie ein Blinder, ging,
Oft vor treuem Angesichte
Stand und keine Deutung fand,
Darbend vor des Himmels Lichte,
Vor der Mutter Erde stand,
Lieblich Bild, mit deinem Strahle
Drangst du da in meine Nacht!
Neu an meinem Ideale,
Neu und stark war ich erwacht;
Dich zu finden, warf ich wieder,
Warf ich meinen tragen Kahn
Von dem toten Porte nieder
In den blauen Ozean. —
Nun, ich habe dich gefunden!
Schöner, als ich ahndend sah
In der Liebe Feierstunden,
Hohe Gute! bist du da;
O der armen Phantasien!
Dieses Eine bildest nur
Du, in deinen Harmonien
Frohvollendete Natur!
Wie auf schwanker Halme Bogen
Sich die trunkne Biene wiegt,
Hin und wieder angezogen,
Taumelnd hin und wieder fliegt,
Wankt und weilt vor diesem Bilde
——————
——————
——————
Hab, ins tiefste Herz getroffen,
Oft um Schonung sie gefleht,
Wenn so klar und heilig offen
Mir ihr eigner Himmel steht,
Wenn die Schlacken, die mich kümmern,
Dieses Engelsauge sieht,
Wenn vor meines Friedens Trümmern
Dieser Unschuld Blume blüht;
Habe, wenn in reicher Stille,
Wenn in einem Blick und Laut
Seine Ruhe, seine Fülle
Mir ihr Genius vertraut,
Wenn ihr Geist, der mich begeistert,
An der hohen Stirne tagt,
Von Bewundrung übermeistert,
Zürnend ihr mein Nichts geklagt.
Aber, wie, in zarten Zweigen,
Liebend oft von mir belauscht,
Traulich durch der Haine Schweigen
Mir ein Gott vorüberrauscht,
So umfangt ihr himmlisch Wesen
Auch im Kinderspiele mich,
Und in süßem Zauber lösen
Freudig meine Bande sich.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày Hôm nay 08:08
(Những mảnh rời rạc từ một bản xưa)
Khép kín từ lâu tợ ra thiên cổ
Tim ta choàng tỉnh đón thế gian
Trên cành, hoa lá bung chồi nở rộ
Ngồn ngộn sức sống mới tuôn tràn
Ồ! Cuộc đời ơi ta còn trở lại
Tận hưởng ánh dương, khí mát lành
Như hoa ta đang vươn mình thư thái
Thoát ra ngoài vỏ cứng bao quanh
Lời than vãn của ta bạn từng biết
Thường bảo là thiếu vắng cảm thông
Vì hờn dỗi tình yêu tha thiết
Bạn cam chịu và đã trông mong
Nỗi bận tâm không còn, này bạn quý!
Chiếc giường đệm gai đã trống trơ
Và bạn không còn cơ hội nhìn thấy
Người bệnh khóc than mãi vật vờ
Quả thật biết bao nhiêu là thay đổi!
Mọi điều ta ghét và tránh xa
Nay hoà nhịp nhau như về một mối
Trong đời ta vui hát đồng ca
Và với mỗi một khung giờ điềm báo
Ta đã được gợi nhớ lạ kỳ
Thả hồn về thuở xưa vàng thơ ấu
Từ khi ta tìm thấy người này
Diotima! Con người thánh thiện!
Tuyệt vời cứu rỗi linh hồn ta
Nỗi kinh sợ cuộc đời nay tan biến
Tuổi trẻ thiên thần sẽ thăng hoa!
Thiên đàng của đôi ta luôn rạng rỡ
Mối thân quen giải thích làm sao
Ngay cả trước khi lần đầu gặp gỡ
Mình từng biết nhau tự kiếp nào
Ta còn chìm đắm trong mơ thời nhỏ
Yên bình thanh thản một ngày xanh
Nương náu dưới bóng cây trong vườn đó
Trải người trên mặt đất ấm lành
Từ khi khơi mào trái tim rung động
Lần đầu tiên đã cảm nhận ra
Điều siêu nhiên trong ta đang vang vọng
Thiên thần em thủ thỉ quanh ta
Than ôi trong ta an bình êm ấm
Chợt đứt lìa như lúc khảy đàn
Vì chán ghét và yêu thương, ngán ngẩm
Tinh thần ta xa lánh bản thân
Em đã đến như nàng tiên giáng thế
Ban cho ta hạnh phúc mỗi mình
Cho giác quan tiếng du dương tinh tế
Và mơ em giấc mộng lung linh
Như ta từng bám víu trong vô vọng
Cầu khẩn điều nhỏ nhất nhân thân
Xuyên nắng loá trong cuộc đời sôi động
Đơn độc, như mù mắt, lê chân
Thường đứng trước một dung nhan thật
Không tìm ra hàm ý giả chân
Chịu khổ đau dưới ánh dương chất ngất
Đứng yên trước đất mẹ bình an
Với dáng yêu kiều, hào quang huyền ảo
Em chen vào đêm tối vây ta!
Điều mới lạ cho suy tư hoàn hảo
Tươi khoẻ người, tỉnh giấc nam kha
Để tìm thấy em, ta thả lại lần nữa
Thả chiếc thuyền trì trệ mong manh
Từ cõi chết xuống vùng đất hứa
Vào đại dương rộng lớn trong xanh
Giờ ta đã tìm thấy em yêu quý!
Đẹp hơn ta mường tượng lâu nay
Trong giờ vinh danh tình yêu kỳ vĩ
Thiện lành cao cả! Em nơi đây
Ô, tội óc tưởng tượng nghèo sáng tạo!
Chỉ mình em tạo dựng người này
Em, trong sự hài hoà hoàn hảo
Tố chất em toàn vẹn vui vầy!
Như thể chú ong kia đang say khướt
Đong đưa trên ngọn cỏ uốn cong
Thi thoảng bay vì muôn hoa cuốn hút
Thi thoảng bay chếnh choáng lòng vòng
Lắc lư và trước bức tranh này lưu lạc
——————
——————
——————
Tim chịu tổn thương nơi sâu thẳm nhất
Ta thường van em sự khoan dung
Khi thiên đàng của riêng em mở tất
Trời thiêng liêng bảo bọc ta cùng
Khi những cặn bã làm ta tàn úa
Mắt thiên thần này dõi dõi soi
Khi trước hoang tàn của bình yên ta đó
Cánh hoa này hé nở tinh khôi
Khi trong khoảng không im lặng phóng khoáng
Khi trong một thanh âm và cái nhìn
Thần Genius em bình tâm, viên mãn
Ta trao thần trọn cả niềm tin
Khi thiên thần em truyền ta phấn chấn
Trên vầng trán cao rạng bình minh
Trong choáng ngợp vì ngưỡng mộ thành khẩn
Ta giận kể hư không chính mình
Nhưng sao trong những nhành cây nho nhỏ
Thường ta yêu thích nấp trộm rình
Trong tĩnh lặng đồng tình của rừng đó
Một thiên thần nhanh lướt qua mình
Người cõi trời bao quanh ta thế đấy
Cả lúc ta chơi trò trẻ con
Và như phép màu ngọt ngào đưa đẩy
Dây buộc ta thơ thới không còn