“А снег повалится, повалится...”

К. Шульженко

А снег повалится, повалится...
и я прочту в его канве,
что моя молодость повадится
опять заглядывать ко мне.

И поведет куда-то за руку,
на чьи-то тени и шаги,
и вовлечет в старинный заговор
огней, деревьев и пурги.

И мне покажется, покажется
по Сретенкам и Моховым,
что молод не был я пока еще,
а только буду молодым.

И ночь завертится, завертится
и, как в воронку, втянет в грех,
и моя молодость завесится
со мною снегом ото всех.

Но, сразу ставшая накрашенной
при беспристрастном свете дня,
цыганкой, мною наигравшейся,
оставит молодость меня.

Начну я жизнь переиначивать,
свою наивность застыжу
и сам себя, как пса бродячего,
на цепь угрюмо посажу.

Но снег повалится, повалится,
закружит все веретеном,
и моя молодость появится
опять цыганкой под окном.

А снег повалится, повалится,
и цепи я перегрызу,
и жизнь, как снежный ком, покатится
к сапожкам чьим-то там, внизу.


1966

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nina @nuocnga.net

Tặng К. Shulzhenko

Tuyết vẫn rơi, rơi mãi không thôi
Và tôi đọc trên nền tuyết ấy
Rằng tuổi trẻ tôi đã xa cách vậy
Lại ghé về đây gặp lại tôi

Và cầm tay tôi, dẫn đi đâu đó
Theo bóng hình ai, theo bước chân ai
Dẫn tôi vào câu bùa chú cổ
Của lửa, cỏ cây, và bão tuyết rơi hoài

Và tôi lại bỗng dưng cảm thấy
Đi trên đường phố rất thân quen
Nhưng khi đó, tôi vẫn còn chưa trẻ
Mà mới chỉ là sắp trẻ - sắp thanh niên

Và màn đêm cứ quay cuồng, quay mãi
Tựa chiếc phễu to, tội lỗi hút ta vào
Và tuổi trẻ cùng với tôi đơn độc
Giữa màn tuyết dầy, chẳng thấy trời cao

Nhưng bỗng thành một cô gái di gan
Trong ánh sáng ban ngày vẫn phấn son loè loẹt
Tuổi trẻ chơi tôi đến chán chường mỏi mệt
Rồi tuổi xuân sẽ lại bỏ tôi đi

Và tôi bắt đầu hiểu cuộc đời khác hẳn
Bỗng ngượng vì mình quá thơ ngây
Và tự mình, như chó hoang kia vậy
Tự xích mình với khuôn mặt đắng cay

Nhưng tuyết vẫn rơi, rơi mãi rơi hoài
Quay như con thoi dệt trong khung cửi
Và tuổi trẻ của tôi sẽ lại
Như cô di gan trước cửa sổ phòng tôi

Mà tuyết vẫn rơi, rơi mãi không thôi
Ta đến cắn đứt xích xiềng này mất
Và cuộc đời, như cục tuyết to nặng
Lăn đến giày ai không rõ dưới kia

15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Tặng K. Shulzhenko

Tuyết cứ rơi hoài, rơi mãi…
Trên tuyết tôi đọc thấy lời,
Tuổi trẻ của tôi trở lại,
Bên tôi như chưa muốn rời.

Và cầm tay tôi dẫn dụ,
Theo bóng ai, bước chân ai,
Vào cuộc chuyện trò xưa cũ,
Của lửa, cây và tuyết rơi.

Và tôi tưởng đến cái thời
Tôi đi dọc theo các phố,
Cái ngày tôi còn chưa trẻ,
Mà tôi chỉ sắp trẻ thôi.

Và đêm cứ trôi, cứ trôi
Kéo ta vào vòng lầm lỗi,
Để mặc tuổi trẻ của tôi,
Theo tuyết quay cuồng nơi nơi.

Rồi trở thành cô gái đẹp
Son phấn rực giữa ban ngày,
Bên tôi chán chê mê mỏi,
Rồi đi lúc nào chẳng hay.

Đời mình tôi tự đổi thay,
Xấu hổ vì ngây ngô quá,
Tự mình, khác nào con chó
Tròng xích lên cổ mà ngồi.

Còn tuyết cứ rơi, cứ rơi,
Quay như bánh xe kéo sợi,
Cô nàng của tôi trở lại,
Dưới cửa sổ thiết tha mời.

Còn tuyết cứ rơi, cứ rơi,
Thôi cô em ạ, chờ tôi
Dứt xích, lăn như nắm tuyết
Dưới gót ai nơi xa xôi.

15.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời