Đăng bởi hongha83 vào 19/08/2015 21:32
Jag såg en rosenbuske, stänkt med blod,
jag såg ett rep som gnagt en tiggarländ,
och jag gick dädan, kvalmig i mitt mod
av dödbenskult och murken munklegend.
Ut, ut i ljuset mellan Umbriens kullar,
där höstens hav i bruna vågor rullar
och oxar, böjda under breda horn,
på vita vägar släpa lass av korn.
Det går en man bredvid mig. Är det Frans,
den fattige, vars håla jag besökt?
Nej, han är mer, ty dagens hela glans
står som en gloria kring hans panna krökt
"Quo vadis?" Frågan darrar i mitt sinne.
Vart skall jag gå, då aftonen är inne?
Snabbt stiger natten upp som sot ur brand,
och jag är ensam i ett okänt land.
Men jag har hört den milda rösten förr,
och den har följt mig som en hasselblåst,
då som en tiggare från dörr till dörr
mitt hjärta gick och allt var lyckt och låst.
Bliv hos mig, mästare som tyder skriften
ej som ett spökelse ur helgongriften
men som en bordskamrat i stilla byn,
där jag vill njuta torftigt bröd och vin.
Ditt väsen kom mig när i dagens glans
blott som en bländande och snabb vision,
men närmre under kvällens törnroskrans
och närmast som en andedräkt, en ton.
Nu står mitt Umbrien, skuggans land, framför mig;
jag kräver ej att se dig, blott jag hör dig,
blott då och då du bär min själ ett bud,
min vän i vind och skymning och min Gud.
Upp stiga höstens tunga moln av brons.
Du är i dem som i det sommarblå,
din skugga reses som ett hult abskons
för dem som trött i ok och hetta gå.
I aftonlandet är min ro belägen,
mitt Emaus bland kullarna vid vägen.
Det är din närhet som gör trygg min stig,
att gå i mörkret är att gå med dig.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 19/08/2015 21:32
Có 1 người thích
Tôi nhìn thấy một vườn hồng, lốm đốm như có máu!
Tôi cũng thấy một sợi dây thừng trói xiết vào mạng sườn một kẻ ăn mày
Rồi tôi bỏ đi, cảm thấy mình tức thở
Trước những hài cốt được thờ với những truyền thuyết lâu đời đã thối rữa của thầy tu
Ngoài kia, ngoài kia ư, trong những ngọn đồi của xứ Ombrie
Biển cả của mùa thu đang nổi sóng, bọt màu nâu tung toé
Và những chú bò oằn lưng dưới những đôi sừng quá lớn
Lại phải kéo trên đường những xe hạt giống nặng nề
Một người đến gần tôi. Có phải Francois đấy không
Một người nghèo mà tôi đã từng thăm viếng?
Không, còn hơn thế, vì dưới ánh sáng ban ngày
Tôi vẫn thấy một vầng hào quang trên trán người mới đến
"Quo vadis?". Câu hỏi vang lên trong tâm trí tôi
Tôi đi đâu khi ráng chiều đã xuống?
Đêm xuống vội vàng như đám muội than sau đám cháy
Và tôi đứng một mình giữa xứ sở chẳng hề quen!
Nhưng rồi tôi cũng nghe được một tiếng nói dịu dàng
Vẫn đi theo sau tôi, như ngọn gió rì rào qua hàng cây dẻ
Đúng vào lúc tôi như kẻ ăn mày, với trái tim buồn khổ
Đi lang thang qua cửa từng nhà khoá kín trước tôi
Hãy ở lại cùng tôi, ôi bậc thầy biết diễn giải mọi điều bằng văn tự
Phải đâu một hồn ma hiện lên từ ngôi mộ thánh thần
Mà như một người bạn văn đồng điệu, trong ngôi làng xa xôi tĩnh lặng
Nơi tôi chỉ ước được thoả lòng có chút rượu ấm lòng và miếng bánh thường ăn
Anh đã đến trong ánh ngày chập choạng
Như một ảo ảnh quá nhanh, vụt sáng loá, huy hoàng
Nhưng đúng hơn, ngay dưới vòng gai của buổi chiều cô độc
Anh như hơi thở sống còn, như ấm áp một âm thanh
Đây là xứ Ombrie, xứ của Bóng tối đang bao phủ trước tôi
Tôi đâu dám ước được nhìn thấy anh, quý hồ còn được nghe anh nói
Và cứ từng lúc, từng lúc, anh mang đến cho tôi lời nhắn gửi
Hỡi người bạn và cũng là Chúa Trời của tôi, lặn lội trong gió bụi, hoàng hôn
Những đám mây chập chùng giá điếng của mùa thu thức tỉnh
Bạn đứng giữa cảnh này, vụt sáng lên như ánh biếc trời hè
Như một mái che dịu dàng, bạn toả bóng lên hồn tôi đang mệt rũ vù khô khát
Và thế là tôi được nghỉ ngơi trong xứ sở của chiều buồn
Xứ Emmaus của tôi, ở giữa những ngọn đồi, dọc con đường lớn
Sự gần gụi của bạn đã làm con đường tôi đi thêm phần vững chắc, tự tin
Ngay cả khi đi qua đêm đen, cũng là đi cùng với Bạn!