Đăng bởi hongha83 vào 25/08/2015 08:42
Ej finns deras namn på hävdens blad
- de levde i ringhet och frid -
men jag skönjer ändå deras långa rad
allt upp i den urgrå tid.
Ja, här i det gamla Järnbärarland
de bröto åker på älvens strand
och malm ur gruvan bredvid.
De kände ej trältjänst, förstodo ej krus,
de sutto som drottar i eget hus
och togo sitt högtidsrus.
De kysste flickor i livets vår,
en vart deras trofasta brud.
De ärade kungen, de fruktade Gud
och dogo i stillhet, mätta av år.
Mina fäder! I smärtans och frestelsens stund
fick jag styrka vid tanken på er.
Som ni vårdat och älskat ert ärvda pund,
vill jag småle nöjd åt vad ödet ger.
Vid njutningens vinkande överflöd
har jag tänkt på er kamp, på ert torftiga bröd:
har jag rätt att begära mer?
Det har svalkat som bad i den strömmande älv,
när mot lustan jag kämpat mig trött,
det har lärt mig att rädas mitt eget kött
mer än världens ondska och satan själv.
Mina fäder, jag ser er i drömmarnas stund,
och min själ blir beklämd och vek.
Jag är ryckt som en ört ur sin groningsgrund,
halvt nödd, halvt villig er sak jag svek.
Nu fångar jag toner ur sommar och höst
och ger dem visans lekande röst:
låt gå, det är också ett värv.
Men klingar det fram ur min dikt någon gång
en låt av stormsus och vattusprång,
en tanke manlig och djärv,
finns där lärkspel och vårljus från fattig hed
och suckar ur milsdjup skog -
ni ha sjungit det tyst genom många led
vid yxans klang, bakom fora och plog.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 26/08/2015 08:42
Không có tên của họ trong những cuốn sử biên niên
Thật khiêm nhường và thanh bình, họ sống
Nhưng lý luận dài lâu của họ
Thấp thoáng từ những thời lịch sử xa xưa
Vâng, chính nơi đây, xứ sở già nua của sắt
Họ khai hoang làm ruộng bên sông
Và ở khu mỏ kế bên, họ khai thác khoáng sản
Thân phận nô lệ không làm họ bận tâm, họ cũng hoàn toàn không kiểu cách
Như những hoàng tử trong chính nhà mình
Họ say khướt để ngợi ca đầu óc
Vào mùa xuân cuộc đời, họ ôm hôn các cô gái trẻ
Để biến một cô trong số đó thành người vợ thuỷ chung
Họ sợ Trời, họ ca ngợi Đức Vua
Và rồi, say khướt vì tháng năm, họ chết trong thanh thản
Vào những phút giây khổ đau và cám dỗ
Tôi nghĩ về cha ông, để thêm sức mạnh cho mình
Họ biết cách giữ gìn chút di sản nghèo nàn
Cũng như vậy, trước số phận tôi dám cười ngạo nghễ
Và khi có quá nhiều khoái lạc mời chào
Tôi nhớ về miếng bánh mì đạm bạc của cha ông
Liệu tôi có quyền được đòi hỏi nhiều hơn?
Như dòng suối cuộn trôi, tôi thấy mình trẻ lại
Khi gạt được ham muốn và đã mệt nhoài
Tôi biết sợ động năng của xác thịt
Hơn cả sự quyến rũ trần gian, hơn cả lời ngọt ngào của quỷ
Tôi gặp cha ông trong khoảnh khắc của giấc mơ
Và linh hồn tôi đau buồn, và trái tim tôi chờ đợi
Vậy đó, tôi như một cái cây
Bị bật gốc khỏi nơi sinh, nơi tôi đã nảy mầm
Dù muốn, dù không, tôi đã xa rời họ
Mùa hè, mùa thu, tôi thu lượm âm thanh
Trao cho họ tiếng hát nhẹ nhàng
Đây là việc đáng để nhọc công
Nhưng, nếu như trong thơ tôi đôi khi bạn nghe tiếng động
Như tiếng bão giông, như tiếng thác đổ
Một ý nghĩ quật cường và mạnh mẽ
Nếu trong thơ tôi chim chiền chiện hát ca
Và có ánh mùa xuân trên đồng cỏ vắng
Nếu như trong đó rừng bao la hít thở
Thì chính là vì trong lặng im, vượt qua bao thế hệ
Cha ông ta đã hát, bằng âm thanh của rìu
Sau những đường cày, sau những bánh xe