Thơ » Mỹ » Edgar Allan Poe
Once it smiled a silent dell
Where the people did not dwell;
They had gone unto the wars,
Trusting to the mild-eyed stars,
Nightly, from their azure towers,
To keep watch above the flowers,
In the midst of which all day
The red sunlight lazily lay.
Now each visitor shall confess
The sad valley’s restlessness.
Nothing there is motionless-
Nothing save the airs that brood
Over the magic solitude.
Ah, by no wind are stirred those trees
That palpitate like the chill seas
Around the misty Hebrides!
Ah, by no wind those clouds are driven
That rustle through the unquiet Heaven
Uneasily, from morn till even,
Over the violets there that lie
In myriad types of the human eye –
Over the lilies there that wave
And weep above a nameless grave!
They wave: - from out their fragrant tops
Eternal dews come down in drops.
They weep: - from off their delicate stems
Perennial tears descend in gems.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 04/04/2008 05:10
Thung lũng nhỏ một lần cuời thầm lặng
Tiễn nguời đi, đi mãi chẳng về đây
Họ ra đi chinh chiến kể từ ngày
Tin tuởng mắt dịu hiền đêm sao sáng
Cứ mỗi đêm từ vòm xanh lấp lánh
Sẽ canh chừng thung lũng nhỏ đầy hoa
Ngày Thái duơng đỏ rực dội chan hòa
Trên hoa nắng nằm ngủ yên luời biếng.
Nhưng gần đây khách nào vừa thăm viếng
Cũng nhận rằng thung lũng ấy bất an
Không vật nào nơi đó chịu nằm yên
Trừ không khí trầm ngâm trong cô tịch
Sao không gió mà cây run mải miết?
Như nhịp tim biển giá sóng cuộn tràn
Vỗ quanh bờ suơng phủ đảo Hê-b-rit-đơ
Sao không gió mà mây kia trôi dạt?
Xuyên qua bầu trời xanh ngát bất an
Sáng tinh suơng cho đến tối rộn ràng
Qua ánh mắt muôn ngàn hoa xiêm tím
Hoa lan trắng nhỏ lệ buồn âu yếm
Vẫy tay chào nấm mộ kẻ vô danh
Hoa vẫy chào, huơng tỏa dịu trên cành
Suơng mai đọng giọt sầu rơi rụng xuống
Hoa khóc muớt, từng nhánh mềm luợn uốn