Thơ » Mỹ » Edgar Allan Poe
Đăng bởi hongha83 vào 05/04/2008 07:57
It was many and many a year ago,
In a kingdom by the sea,
That a maiden there lived whom you may know
By the name of ANNABEL LEE;
And this maiden she lived with no other thought
Than to love and be loved by me.
I was a child and she was a child,
In this kingdom by the sea;
But we loved with a love that was more than love-
I and my Annabel Lee;
With a love that the winged seraphs of heaven
Coveted her and me.
And this was the reason that, long ago,
In this kingdom by the sea,
A wind blew out of a cloud, chilling
My beautiful Annabel Lee;
So that her highborn kinsman came
And bore her away from me,
To shut her up in a sepulchre
In this kingdom by the sea.
The angels, not half so happy in heaven,
Went envying her and me-
Yes!- that was the reason (as all men know,
In this kingdom by the sea)
That the wind came out of the cloud by night,
Chilling and killing my Annabel Lee.
But our love it was stronger by far than the love
Of those who were older than we-
Of many far wiser than we-
And neither the angels in heaven above,
Nor the demons down under the sea,
Can ever dissever my soul from the soul
Of the beautiful Annabel Lee.
For the moon never beams without bringing me dreams
Of the beautiful Annabel Lee;
And the stars never rise but I feel the bright eyes
Of the beautiful Annabel Lee;
And so, all the night-tide, I lie down by the side
Of my darling- my darling- my life and my bride,
In the sepulchre there by the sea,
In her tomb by the sounding sea.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 04/04/2008 07:57
Có 2 người thích
Chuyện xảy ra đã nhiều năm về trước
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Một cô gái, hẳn mọi người dã biết
Nàng có tên là Annabel Lee
Nàng đã sống với một điều ao ước
Yêu người và được yêu lại nhường kia.
Nàng con trẻ, tôi cũng là con trẻ
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Chưa từng có ai yêu nhau như thế
Như tôi và nàng Annabel Lee
Yêu đến mức để thiên thần ghen tỵ
Dù thiên thần vẫn ở chốn xanh kia.
Chính vì thế mà đã từ lâu lắm
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì
Cơn gió lạnh từ mây đen ập xuống
Đã giết chết nàng Annabel Lee
Anh em, họ hàng cao sang đổ đến
Những người thân đã mang xác nàng đi
Rồi họ đã chôn nàng trong mồ lạnh
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì.
Niềm hạnh phúc, dù mới là một nửa
Mà thiên thần đã ganh tỵ nhường kia
Chính vì thế (mọi người hay biết cả
Ở vương quốc bên biển, sóng rầm rì)
Cơn gió lạnh từ đám mây đen đúa
Đã giết chết nàng Annabel Lee.
Nhưng tình yêu chúng tôi càng mạnh mẽ
Hơn những ai sống hạnh phúc đến già
Và những ai khôn khéo đã chắc gì –
Dù cả thiên thần ngự trên cao ấy
Hay quỉ ma dưới sóng biển rầm rì
Cũng không ngăn cách nổi hồn tôi với
Linh hồn của nàng Annabel Lee.
Ánh trăng sáng gợi ra nhiều giấc mộng
Tôi mơ về nàng Annabel Lee
Nhìn những ngôi sao thấy đôi mắt sáng
Đẹp tuyệt vời của Annabel Lee
Cứ hằng đêm, hằng đêm tôi lại đến
Với người vợ hiền, người yêu, người bạn
Năm trong nấm mồ bên chốn biển xa
Đang ngủ yên trong sóng biển rầm rì.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Quangnhat ngày 28/01/2011 17:56
Chuyện xảy ra nhiều, nhiều năm về trước
Ở một nơi bên biển, sóng rầm rì
Có cô gái, chắc mọi người đã biết,
Tên là nàng Annabel Lee.
Nàng yêu tôi, tôi yêu nàng, hạnh phúc.
Không gợn buồn, không một chút hoài nghi.
Tôi và nàng còn trẻ con ngày ấy
Sống bên nhau, bên biển sóng rầm rì.
Chưa người nào từng yêu nhau đến thế
Như tôi và nàng Annabel Lee
Yêu đến mức các thiên thần có cánh
Tận trên trời cũng ghen tị nhiều khi.
Cũng vì thế mà nhiều năm về trước,
Bỗng một đêm, bên biển sóng rầm rì
Cơn gió lạnh từ trên cao ập xuống
Giết chết nàng Annabel Lee.
Và lập tức người nhà nàng đã đến
Đem xác nàng cùng tình yêu tôi đi
Để chôn nàng trong nấm mồ lạnh lẽo
Sát biển xanh, nơi sóng vỗ rầm rì.
Không hạnh phúc bằng chúng tôi, dù một nửa,
Các thiên thần đã ghen tị nhiều khi.
Cũng vì thế (điều này ai cũng biết,
Tất cả ai, nơi ấy, biển rầm rì)
Mà gió lạnh từ trời đen đổ xuống
Để giết nàng Annabel Lee.
Nhưng tình yêu của chúng tôi rất mạnh,
Mạnh hơn nhiều những tình cảm lâm li
Của người già, người thông thái, uy nghi,
Nên cả các thiên thần cao trên ấy,
Cả thủy vương dưới biển sóng rầm rì
Cũng không thể ngăn hồn tôi xa cách
Với hồn nàng Annabel Lee.
Vì trăng sáng luôn làm tôi xúc động
Mơ về nàng Annabel Lee,
Vì nhìn sao lúc nào tôi cũng thấy
Đôi mắt nàng Annabel Lee.
Và do vậy suốt đêm tôi được ở
Bên bạn tôi, bên người yêu, người vợ
Trong mộ nàng Annabel Lee
Luôn bên nhau nơi sóng biển rầm rì.
Gửi bởi AfoRhapsody ngày 22/03/2015 18:43
Bài thơ này cùng với bài Con quạ đã được tôn vinh như những tác phẩm thơ ca kiệt xuất trong lịch sử thơ ca nhân loại. Vui lòng xem danh sách tác phẩm tại: https://beckchris.wordpre...l-time-a-list-with-links/
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Nguyễn Rubik Jack ngày 29/07/2015 12:57
Cách đây đã nhiều năm
Ở vương quốc nằm cạnh bên bờ biển
Annabel Lee người thiếu nữ được biết
Là cô gái sống ở Vương Quốc này
Người thiếu nữ với mơ ước thơ ngây
Là yêu và được tôi yêu mãi mãi
Hai chúng tôi như hai đứa trẻ
Sống ở vương quốc nằm cạnh bên bờ biển
Nhưng yêu nhau còn hơn cả tình yêu
Đến cả những Thiên Thần còn thèm muốn
Và cách đây đã lâu
Ở vương quốc nằm cạnh bên bờ biển
Một cơn gió vào đêm đã thổi đến
Làm lạnh người yêu bé nhỏ của tôi
Để những người bà con ở xa xôi
Bắt nàng phải rời xa tôi mãi mãi
Ngôi mộ đá,nàng bị giam nơi ấy
Cạnh bờ biển, ở Vương Quốc này
Annabel Lee nhỏ bé thơ ngây
Bị giết chết bởi vì lòng ghen tức
Và điều đó cũng chính là sự thật
Sự thật mà cả Vương Quốc đều tin
Nhưng chúng tôi vẫn có một mối tình
Đẹp hơn cả của những người đi trước
Một tình yêu không ai chia cắt được
Dù là Thiên Thần hay Ma Quỷ dưới đại dương
Cho Dù Trăng không chiếu sáng bốn phương
Để tôi được gặp nàng trong giấc mộng
Hay những vì sao không bao giờ mọc
Nhưng tôi vẫn trông thấy đôi mắt nàng
Và tôi không một lời oán than
Khi nằm xuống bên thuỷ triều đêm
Bên cạnh người tôi mến
Ở Vương quốc nằm bên bờ Biển
Nàng là cô dâu
Và là cả cuộc đời tôi
Gửi bởi Nguyễn Đình Hiệp ngày 26/11/2021 08:14
Ngày xưa ấy xa rồi bao năm tháng
Bên biển xanh có vương quốc soi mình
Có cô gái đôi lần đời vẫn nhắc
Rất hiền hoà, nàng An-Na-Bên-Ly
Và nàng sống không mơ ngoài ý nghĩ
Biết yêu thương và được chính tôi yêu
Tình chớm nở, hai tâm hồn non trẻ
Bên biển xanh có vương quốc soi mình
Chúng tôi yêu đến không cần phải nói
Như tình yêu thường gọi của trần gian
Chúng tôi yêu đến thượng giới bàng hoàng
Tiên chắp cánh còn mơ tình tôi có
Bỗng chốc sóng khởi nguồn ngay từ đó
Bên biển xanh có vương quốc soi mình
Vô tình sao, một đêm mây đưa gió
Mang rét về lạnh buốt An-Na-Bên
Rồi thần chết vẻ cao sang xa lạ
Cướp nàng đi xa vắng mối tình tôi
Giam em tôi trong mộ kín muôn đời
Bên biển lạnh, vương quốc buồn soi bóng
Kìa thượng giới, những thiên thần hạnh phúc
Có còn ai ghen tỵ với nàng đây?
Oán hận bấy, nhân duyên đời mãi nhớ
Bên biển xanh có vương quốc soi mình
Hỡi cơn gió theo mây về chi lạnh?
An-Na-Bên, ôi lạnh cả tim nàng
Nàng còn không tình ấy vượt nhân gian
Ai sánh được dẫu tuổi đời, thông thái
Sẽ không một thiên thần trên thượng giới
Và không ai lốt quỷ dưới biển sâu
Có thể cắt linh hồn tôi xa cách
Người yêu xinh ngàn thưở vẫn từ đây
Trăng không sáng, trừ khi tôi mơ thấy
An-Na-Bên, nàng đó chính là trăng
Và sao đêm tôi chỉ thấy mắt nàng
Đang lấp lánh thay sao trời mỗi tối
Rồi mãi mãi khi triều dâng đêm tối
Tôi nằm đây, bên người vợ, người yêu
Cô dâu xinh của một thuở bây giờ
Trong mộ kín, buồn tênh lòng biển cả
Trong mộ kín, buồn tênh bờ biển cả