Rồi em mím môi bướng bỉnh
kìm lời chẳng nói chẳng rằng
Vạt cỏ của em, ngải đắng,
nở bừng sắc hoa bên đời
Hai ta quá chừng mệt mỏi,
mà sao chẳng thể chia xa
Anh cầm lấy chiếc khăn hoa,
xé tan đường viền chẳng tiếc…
Chiếc khăn của em đã rách
Anh làm gì với nó rồi?...
Sao làm tim em bằng lặng,
đối nhân xử thế trần gian?...
Cần gìlời yêu nồng nàn,
của người hết tình - xa lạ?
Ngải đắng của em, vạt cỏ,
nằm trên khắp các nẻo đường…