Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Tôi bướng bỉnh đưa tay lên miệng,
Chặn hết những lời thiết tha.
Quanh tôi những cây cỏ đắng
Bời bời, ngai ngái nở hoa.

Đôi ta lòng khép kín rồi
Mà vẫn không chia tay nổi.
Anh lấy khăn tay của tôi
Bực bõ xé viền ren rối...

Khăn tôi anh xé làm gì,
Khúc ren làm gì nên tội?
Sao trái tim tôi đập vội
Thấp thỏm đường về mấp mô...

Tôi chẳng cần lời nói ngọt
Của những người chẳng yêu tôi...
Quanh tôi bời bời cỏ đắng
Nở hoa khắp nẻo đường đời...