Bản dịch của Vũ Ngọc Cân

Tôi nhà thơ điều đó có hề gì
Sao thơ lại quan tâm đến tôi như vậy?
Dòng sông đêm ngôi sao xuất hiện
Mọc trên trời chắc không đẹp, không hay!

Thời gian ơi, cứ chầm chậm mà trôi
Tôi không trốn lên Ngân hà cổ tích
Trời sủi bọt trên đầu trái đất
Tôi uống chắt chiu thế giới thực dưới này

Dòng suối đẹp hãy tắm gội tại đây
Yên tĩnh nghĩ suy, hãi hùng run rẩy
Trong bọt nước ngầu cùng ôm nhau trở dậy
Chuyện phiếm thông minh thật đáng yêu

Với những nhà thơ khác tôi làm sao?
Họ tự làm bẩn mình thây kệ họ
Tranh giả tưởng, rượu men nồng tuý luý
Ai cũng tạo ra mê muội những cơn say

Tôi đã bước qua quán rượu hôm nay
Đến trí tuệ thông minh tôi đi tiếp
Óc tự do không thể nào nhường được
Cái ngu đần, nô lệ tôi khinh

Có thể ăn, uống, ôm, ngủ hỡi anh
Hãy so mình với thế gian vũ trụ
Chính quyền lọc lừa tôi đâu phục vụ
Quân đớn hèn, khốn nạn tránh xa!

Sống hạnh phúc tôi không mặc cả gì
Dù ai khác tìm cách nào hạ nhục
Những chấm đỏ ghi dấu son rõ rệt
Cơn sốt nào uống hết nước trong tôi

Tôi sẽ không câm miệng, quyết đòi
Tôi phàn nàn với những người hiểu biết
Thế kỷ này nhìn tôi tha thiết
Người nông dân cày ruộng nghĩ đến tôi

Cơ thể công nhân phỏng đoán hết lời
Giữa hai hành vi cứng cỏi
Có chàng trai đợi chờ trước buổi
Xem xi nê mặc xấu xí chẳng ngại ngần

Những tên đểu cáng họp thành đoàn
Chúng đuổi thơ tôi phá đi trật tự
Những xe tăng anh em lên đường bảo vệ
Gào thét thơ tôi giúp đỡ tìm vần

Tôi bảo chưa đâu còn thấp bé con người
Nhưng biết hình dung vô song tưởng tượng
Hai bố mẹ giúp con người phương trưởng
Tư tưởng, tình yêu, không thể coi thường!