Bản dịch của Vũ Ngọc Cân

Máy dừng lại. Bụi mệt phờ quanh quẩn
Bay bay lên, như thu thuỷ, sương mù
Lên cổ nghiêng một nhóm người nó đậu
Họ ngồi ăn - áo bẩn đẫm mồ hôi

Bụi nguội dần trên vai. Họ cứ ngoạm, nhai
Bữa trưa nay có bánh mì dưa chuột
Ai cũng ăn không để vụn mì nào rơi tuột
Họ cắn ngon lành và lại cắn, lại nhai

Thời gian trôi, chẳng để ý mảy may
Tiếng cắn ngoạm xảy ra đồng loạt
Miếng nhai nào cũng xoàn xoạt kỹ càng

Bụi, họ nhai, mùi cỏ khô họ hít
Bằng lá phổi nông dân còn tốt nguyên lành
Và họ ăn, không nói chuyện, chỉ ăn

1922

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]