Bản dịch của Trương Việt Linh

Chồng chết, lều tranh bám ở hoài
Tóc vàng khô cháy áo thô gai
Ruộng vườn xơ xác tô còn thúc
Canh cửi tan hoang thuế vẫn đòi
Nấu bữa rau đồng luôn gốc rễ
Đốt lò củi núi rặt cành tươi
Dẫu trong hốc thẳm hang sâu đó
Thuế má còn đeo mãi chẳng thôi