Bản dịch của Tạ Quang Phát

Liên miên dây sắn mọc lên,
Hoàng Hà bờ nọ đã chen rậm đầy.
Anh em rốt phải chia tay,
Kết thân lại gọi chàng này bằng anh.
Bằng anh gọi thật chân thành,
Nhưng người chẳng chịu nghe mình chút chi.