Bản dịch của Tạ Phương

Biển Bôxpho anh chưa từng đến,
Đừng hỏi anh nhiều về nơi đó, ơi em.
Trong mắt em nhìn anh đã thấy
Biển - mơ màng cháy ngọn lửa màu lam.

Lễ hội Batđa anh chưa dự cùng em,
Chưa chở lụa, màu hoàng điều đến đó.
Nào, hãy ngả vào anh vóc dáng yêu kiều,
Cho anh thỏa ước ao mong nhớ.

Đừng, anh xin, đừng bao giờ nhé,
Hỏi về điều chẳng đáng bận lòng em:
Trên đất Nga - phương trời xa xôi ấy
Anh là nhà thơ nổi tiếng khắp miền.

Trong hồn anh tiếng đàn gió vang ngân,
Dưới trăng sáng anh vẳng nghe tiếng chó.
Có lẽ nào em, cô gái Ba Tư,
Không muốn đến thăm miền xa xanh đó?

Không phải nỗi buồn đưa anh đến đây –
Mà vì tiếng lặng thầm em gọi đấy.
Và đôi tay em, tựa đôi cánh thiên nga,
Đã ấp ủ anh dịu êm biết mấy…

Từ lâu anh vốn khát thèm yên tĩnh,
Dù quãng đời qua anh chẳng rủa nguyền.
Hãy kể anh nghe chút gì về đất nước
Rất thanh bình và tươi đẹp của em!

Hãy khỏa lấp trong hồn anh nỗi nhớ,
Chuốc cho anh hơi thở ngát hương say,
Để anh hết buồn, thổn thức và nhung nhớ
Người con gái Nga xa cách vạn trùng mây.

Và cho dù anh chưa đến Bôxpho –
Anh mường tượng cho em về nơi ấy.
Anh biết dầu sao - thì mắt em vẫn cháy
Như biển lung linh ánh lửa màu lam.