Bản dịch của Phan Ngọc

Nhà cao nhìn đồng quạnh
Lòng buồn, ngồi cửa trông
Tháng mười núi sớm lạnh
Thành côi khí nước xông
Lau sậy thấp trải miết
Đường Tả Đảm đồn Nhung
Suốt ngày lo trốn chạy
Ngày về không dám mong

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]