Tôi khóc lúc rạng đông
khi phương xa mờ sáng,
Khi trời đêm trải đệm
phủ giường sương trắng ngần,
Và với tiếng thì thầm
sóng lòng ngưng nức nở.
Một nơi xa nào đó
tiếng tiêu nhắc lại hoài.
Sóng đã nói với tôi
“Chúng mình buồn vô ích” -
Sóng bỏ mạng che mặt
vỗ mạnh bờ ngất ngây.
Cái liềm trăng nhợt nhạt
bằng chiếc hôn lạnh lùng
Làm nước mắt đóng băng
biến lệ tôi thành ngọc.
Tôi mang đến cho người
hỡi nữ hoàng hương sắc,
Ngọc sáng nước mắt buồn
của tình tôi cô đơn
Và tấm voan mềm mại
từ bọt sóng lòng tôi.
Nhưng trái tim ngây say,
tình yêu không hể hả...
Hãy cho tôi tất cả
những gì người không cần.
Hãy cho tôi nụ hôn
thay nụ buồn trăng lạnh.