Tam cô trọng yếu, đức tỏ tường,
Trời chẳng lưu ông tại miếu đường.
Đâu chỉ tôi tài phò thánh chúa,
Đã từng trung ái phụng tiên hoàng.
Vực Sơn sông rộng, còn trăng lạnh,
Cần Động mây đùn, lẻ bóng dương.
Buồn ngóng, nỗi lòng khôn tả xiết,
Lệ hàng cầm bút viết đau thương.