Nơi xuất phát lên đường. Dải bờ của chúng ta
phủ rừng thông trải dài, như một con rồng bại trận
trong đám than bùn, giữa sa mù và hơi nước. Và ở xa:
hai tàu chở hàng gọi chúng ta từ đáy một giấc mơ

Giấc mơ được bọc trong sương mờ. Thế gian nơi đây là vậy
Rừng cây trơ ì, mặt nước im lìm
bàn tay cây lan dơ qua bãi đất bùn
Từ phía bên kia, sau đường lạch

Vẫn treo lên các dãy ánh ngời: chiếc tàu mây
đã mắc nó lên trong không gian không trọng lượng
Xung quanh chiếc tàu đắm, nước lặng im như đặt lên chỗ quang trời
Tuy bão táp vẫn hoành hành!

Khói con tàu thổi chéo về chiều ngang
nơi nắng trời uốn cong dưới sự chi phối của nó
và gió đập vào mặt những ai muốn cập bờ
Trèo lên mạn trái của Sự Chết

Một luồng gió cuốn gấp và các màn gợn sóng nhấp nhô
Sự im lặng bỗng reo lên như đồng hồ gọi reo sáng sớm
Một luồng gió cuốn gấp và các màn gợn sóng nhấp nhô
Cho đến khi một cánh cửa đóng sập ở khơi xa

Nơi rất xa, trong một năm khác hẳn

Ôi những đất đai cũng xám xịt như chiếc áo khoác của Con Người các đầm lầy!
Và đảo đen trôi giữa hơi nước biển
Tại đó sự im lặng trị vì, giống như khi rađa quay đi và quay lại
trong sự từ bỏ ý định của nó

Trong mỗi khoảnh khắc đều có một ngã tư
Ca khúc của các khoảng cách tìm lại được ở đó
Tất cả đều hoà trộn vào một cái cây rậm lá
Các thành phố đã qua đời từng lấp lánh trong càn nhánh

Ở khắp mọi nơi và không ở nơi đâu
Bản nhạc giống như bài lũ dế hát trong đêm tháng tám
Mang lấm tấm vết tựa sâu bọ cánh cứng, người lữ hành bị ám sát
ngủ đêm trong đám than bùn

Nhựa sống làm cho tư tưởng bay lên với tinh tú
Sâu trong núi: sào huyệt của dơi
Ở đó, đeo thành hàng chặt chẽ các hành động, các tháng năm
Cũng ở đó, ngủ các cánh chim xếp gọn

Một ngày nào đó, chúng sẽ ra đi. Ôi gió lốc!
(Xa xa, khói thoát ra khỏi hốc hang)
Nhưng thời nghỉ đông của mùa hè chưa chấm dứt
Đâu đây, nghe có tiếng nước rì rào. Cây bị phủ tối
một ngọn lá lật quay lưng nó lại

Một sớm hè chiếc bừa của nông dân
móc gặp xương một người chết, áo quần rách nát
Người ấy có mặt tại đây ngày nông dân tát nước đầm lầy
và đây anh ta đứng dậy và ra đi đến với ngày lớn

Trong mỗi vùng đất, các hạt vàng quay tít
xung quanh một tội lỗi cũ.
Một chiếc sọ bọc sắt trong đất cày vỡ. Một người đi dạo trên đường
và ngọn núi giương mắt nhìn theo dõi anh ta

Đầu óc khi đổi hướng thì chữ viết cũng có vẻ phàm ăn
Một con bướm đập cánh, đôi cánh mở ra xung quanh một miếng mồi
Cuộc hành trình cao quý biết bao nhiêu
con hải âu lớn trở nên già đi trong Miệng của Thời gian

Văn hoá là một giai đoạn cho những người đi săn cá ông
trong đó có người dạo chơi giữa các ngôi nhà sơn trắng
và các trò chơi của các cháu trẻ thơ
mỗi lần anh cảm nhận là anh thở

thấy sự hiện diện của người khổng lồ bị ám sát

Mùa sinh sản của các thiên cầu nhẹ nhàng được dội lại
Nhạc điệu, trong trắng nơi dáng nét của nó
tựa nước nơi suối nước phun giữa lũ vật hoang dã
được kết tinh lại một cách đầy thẩm mĩ xung quanh một trò chơi của nước

Với các vĩ đàn biến dạng thành rừng
Với các vĩ đàn như những dụng cụ thể dục dưới mưa rào
một buồng tàu thuỷ dưới gót guốc trận mưa
và bên bề sâu, trong phút ngừng con quay hồi chuyển
là niềm vui

Đêm nay xuất hiện thời kỳ tạm yên của thế giới
khi các vĩ đàn được giơ lên, không hề nhúc nhích
Yên lặng trong sương mù, cây của rừng cây
và lãnh nguyên của nước trong vô vàn óng ánh

Phân nửa im lặng của nhạc, giống như hương thơm của nhựa
bao bọc các cây thông mà sấm sét đã gây thương tích
Một mùa hè trong đáy sâu của mỗi chúng ta
Gặp ở đó, đã rã tan một cái bóng

Cái bóng đã lao về phía các kèn đồng của nhạc Bach
Ơn huệ đã bỗng chốc cho chúng ta một niềm tự tin
Để lại bộ áo của cái tôi trên bờ biển này
tại đây sóng đã rút lui và tự đập vỡ, đã rút lui

và tự đập vỡ

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]