Anh lại mất đâu rồi
Trong muôn sao, mù đặc
Không anh, em chết mất
Đừng quên em, vậy thôi!

Dưới nắng, các con sông
Anh tụ chúng, vô ích:
Nước Atxyri, Đông phương cổ
Đồng nội, biển mênh mông

Biết bao kim tự tháp
Già cỗi trong bầu trời
Chớ tìm quá xa vời
Anh muôn đời hạnh phúc!

Người yêu anh, biết cười
Vuốt ve đôi má, tóc
Biết nói lên sự thật
Anh mỉm cười vui tươi

Em đi vào rừng cây
Suối rạt rào thung lũng
Núi dày sắp đổ xuống
Tận dưới đáy vực đầy

Chỗ quang trong rừng sâu
Thấy trời trong, nước chảy
Nơi yên ổn chùm lau
Ta, bên khóm cây ngấy

Em kể chuyện cổ tích
Miệng em nói, êm đềm
Em cầm cành thuỳ cúc
Xem: anh có yêu em?

Và dưới nắng chang chang
Em hồng như quả táo
Em xoã mớ tóc vàng
Che phủ cả môi anh

Một cái hôn cho em
Là tốt lành vô kể
Việc xảy dưới mũ em
Ai biết, mà e lệ!

Khi trăng chiếu lên mình
Cành cây đầy ánh nguyệt
Đầu em dưới vai anh
Cổ em, tay anh riết

Rừng đan vòm trên ta
Ta đi vào thung lũng
Đằm thắm như bông hoa
Những chiếc hôn thầm vụng

Trong đêm, bên cánh cửa
Còn bao chuyện nói đây
Ai còn nghe ai nữa
Anh yêu em, đủ đầy!

Chỉ lần nữa, hôn anh
Tôi đứng yên!...Nàng khuất
Nàng vui, nàng đẹp thật
Dịu dàng thế, hoa xanh!

...Nàng ra đi, quyến rũ!
Mất rồi sao, tình cũ
Hoa xanh, đoá hoa quên!
Đời, sao lắm buồn phiền!

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]