Bản dịch của Nguyễn Lãm Thắng

Nước biếc Trường Giang chảy lặng lờ
Người xa, man mác sóng tình xô
Rẽ đôi mối hận… hoa sầu rụng
Chạm đất âm thầm… không tiếng tơ.