1
Cánh buồm hạ xuống.
Cột buồm, đây cây mùa đông
Đã đem đến mùa xuân không ngờ nhất.
2.
Tàn tích của mùa đông,
Tưởng nhớ vầng sáng xưa đã mất.
Anh tựa bậc thềm còn sót lại,
Gõ trên hoen gỉ lan can,
Từng âm thanh đơn điệu cất vang.
3.
Trong trang nghiêm giữa ban trưa,
Bóng râm đang chọn nơi dừng chân ở.
Khắp từng góc xó,
Hạt muối kết tinh giá lạnh ngày xưa,
Và ánh sáng nhớ ngày nào lấp ló.
4
Nơi xa xăm
Trắng mênh mang.
Đường chân trời
Dập dềnh boong tàu nổi,
Thả xuống bao nhiêu mắt lưới ngủ ngon?
5
Khăn đội đầu,
Con chim sắc đỏ,
Trên biển Nhật Bản lượn bay.
Ánh phản quang ngọn lửa,
Đưa hình bóng cùng em chia tay,
Chiếu lên màn trời không thuộc về ai cả.
Không giông bão thế là cũng đủ,
Nhưng cũng không gió cố định hướng miền,
Có thể để trả lời tiếng gọi,
Đôi cánh phát ra tiếng của cung tên.
6
Nước triều lui
Tầng tầng lớp lớp,
Trên màu vàng ươm thảm đất,
Màn đêm nhổ bọt khắp nơi,
Mái chèo gãy, dây cáp buông lơi.
Những ngư dân còng tấm lưng trần bóng nhẫy,
Sửa lại miếu thiêng đổ giữa bão trời.
7
Lũ trẻ đuổi theo một mảnh trăng non.
Một con hải âu lao tới,
Nhưng không đậu vào tay giơ sẵn của em.