Đá vỡ
Trời kinh
Mưa thu chợt ngưng giữa trời hoảng sợ
Tôi chợt nhìn ra ngoài cửa sổ
Có khách cưỡi lừa đến tự Trường An
Lưng gùi bao vải
Biểu tượng để người đời kinh hãi
Thơ như mưa đá khi người chưa đến nơi
Trong mưa lạnh lùng lẫn tiếng đá rơi
Tôi lại nghe qua lần cửa kính
Tiếng lanh canh Hoà, Hy tay gõ mặt trời
Ô! Một chàng thư sinh gầy guộc
Dáng mảnh mai
Như bút làm bằng lông sói
Áo xanh thùng thình,bay theo gió thổi
Cuộn lên con sóng khác thường

Như nhai đậu tằm mang vị ngũ hương
Tuyệt cú. Tuyệt cú. Ông đang nhai Tuyệt cú
Trong con mắt đầy phấn kích của mình
Ấm nóng rượu vò Hoa Điêu hơi men mới ủ
Từ đời Đường, qua Tống, Nguyên, Minh, Thanh
Cuối cùng rót vào
Chén rượu của tôi nhỏ tý
Tôi định đem bài Thất tuyệt ông vô cùng đắc ý
Nhét vào vò rượu thơm men
Lắc lắc, mây mù thấy đã bay lên
Chữ nghĩa múa say, bằng trắc lung tung va đập
Vò vỡ tan, thịt da ông cũng rách vụn tan tành
Đồng mênh mông, nghe văng vẳng âm thanh
Quỷ than khóc
Sói gào thảm thiết

Xin mời ngồi, tôi muốn uống cùng ông
Từ lịch sử, trong cái đêm tăm tối
Tôi và ông không phải chờ ai rảnh rỗi
Sao lại buồn không vào được ba trăm bài tuyển Đường thi?
Cửu phẩm, Phụng lễ lang là chức quan gì?
Ở đây chẳng cần để ý
Chẳng phải năm xưa khi ông say bí tỷ
Nôn mửa thơ trên thềm ngọc kỳ hào
Cứ uống đi! Cứ uống đi nào
Mặc cho trăng không vì ta toả sáng
Nhân tối trời, tôi muốn viết cho ông bài thơ nhập nhoạng
Ai không hiểu gì, cứ mặc họ ngu ngơ
Không hiểu
Vì sao đọc thơ rồi ta nhìn mặt cười to.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]