Người xưa đã cùng hoàng hạc khuất,
Quạnh vắng nơi đây Hoàng Hạc lâu.
Hoàng hạc một giã chẳng trở lại,
Bạch vân muôn kiếp trôi trôi đâu.
Hán Dương lấp loáng cây sông tạnh,
Anh Vũ xanh xanh cỏ bãi đầu.
Chiều xuống quê nhà chăng biết nẻo?
Trên sông khói sóng bợn niềm sầu.