Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Ai biết nỗi khổ chồng nghèo,
Trong nhà có vợ kèo nhèo oán than.
Xin ông nghe bà phàn nàn,
Khó mà không thấy cơ hàn, thê lương:
Ôm con thơ vào trong lòng,
Con bà không bằng hươu non lọt lòng.
Đất trước cửa để ý không?
Bị người, viên chức đi mòn gót chân.
Ra cửa nhìn núi xa đầm,
Quay đầu lòng lại mê lầm loạn trong.
Khi nào gặp quan phủ trông,
Bà sẽ quỳ rạp về ông khóc trình.