Sáu năm cách mặt, nhớ nhau mà ít được gặp nhau, trông Ba Lê, trông Tây Cống, rồi trông ra Đông Kinh luôn, mấy giọt luỵ già, mênh mông trời biển;
Một kiếp thương tâm, sống vậy nên cùng nhau chết vậy, khóc Tây Hồ, khóc Tập Xuyên, nay lại khóc huynh ông nữa, một luồng gió thảm, bát ngát non sông.