Bản dịch của Hoài Anh

Từ sáng sớm men theo đường quen thuộc
Tôi băng qua đồng ruộng, rẽ vườn cây
Chân bước đi, trí nhẹ nhàng trong suốt
Ánh sáng, gió mai, thân thể chứa đầy

Đi mà chẳng biết đi đâu, sướng thật!
Trong ngực tôi: Ngày hội rộn ràng đây
Cần chi mớ luật điều và lý thuyết
Đá sỏi ròn vang vụn dưới gót giày

Đi, kiêu hãnh yêu khí trời, mặt đất
Rộng lớn nhưng cũng rất mực điên cuồng
Và hoà trộn thế giới cùng vạn vật
Với niềm say đời nguyên thuỷ hỗn mang

Bước phiêu du thánh thần xưa sáng láng
Tôi vùi thân trong đám cỏ xanh um
Nơi những cây sồi trút nghiêng tàn bóng
Tôi hôn hoa trên vành miệng cháy nồng

Sông dang tay dịu mềm đang chào đón
Tôi nghỉ ngơi rồi tôi lại dạo chơi
Tôi phó mặc tình cờ đưa dẫn lối
Dọc đường rợp cây, ngắt lá tôi nhai

Dường như mãi đến tận giờ, tôi sống
Chỉ để vùi chôn cả cuộc đời mình
Ôi! Những huyệt sách vở đào sâu thẳm
Trán vũ trang gục xuống lúc tàn binh

Cảnh vật hôm qua giờ đây vẫn thế
Và vẫn bao nhiêu đôi mắt hằng ngày
Cứ ngắm nhìn, trước phút tôi trông thấy
Trái treo cao, đoá hoa hồng toả hương ngây

Tôi nhìn lần đầu cơn gió thắm
Trong biển lá cây lấp loá ngời ngời
Hồn tôi mang tình người, không có tuổi
Đều trẻ trung, mới mẻ dưới mặt trời

Tôi yêu mắt, yêu tay, yêu thân thể
Yêu tóc vàng nâu rậm rạp bềnh bồng
Tôi muốn uống không gian vào đôi phổi
Để bơm cho sức lực được căng phồng.

Ôi! Buổi dạo rừng, đồng bằng, hố rãnh
Khóc lóc, hát ca, gào thét, thoả thuê
Tiêu phí cuộc đời trong cơn cuồng loạn
Say mềm như kẻ cảm giác dại tê!